Chương 8

Mẹ Tô vui mừng: “May mắn thay, nó đã trở lại, cứ như vậy, Lam Lam của chúng ta sẽ không bị ép gả tướng quân nữa.”

Những lời này khiến Tô Trác Uyên và Tô Trì muốn nói lại thôi.

Tô Lam lại là người lên tiếng trước, hai mắt cậu ta lại đỏ hoe: "Mẹ, em trai mới trở về, cuộc sống trước đây cũng không tốt, con không muốn nhìn thấy anh ấy bị đuổi đi mà không biết gì cả."

Cậu ta hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào: “Nhưng, nhưng mà ta cũng không còn cách nào khác…”

Mẹ Tô thấy đau lòng cho Tô Lam, bà vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ biết con luôn là người thiện lương, nhưng con cũng phải nghĩ cho chính mình chứ, cũng không thể đau lòng chỉ vì em trai của chính mình phải gả đi chứ? Cuộc sống trước đây của em trai con không tốt chút nào, nếu nó được gả vào trong nhà tướng thay cho con, nó chắc chắn sẽ được hưởng điều kiện vật chất tốt hơn, coi như đó là điều may mắn trong cuộc đời nó.”

Tô Trì nghe vậy, cảm thấy có lý, do dự vài giây mới nói: “Đúng vậy, tốt xấu gì em ấy cũng là người xoa dịu, tướng quân hẳn sẽ không bạc đãi Úc Chu về mọi mặt."

Tô Trác Uyên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Mặc dù người em trai này quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất để gả thay cho Tô Lam, nhưng họ lại quyết định như vậy mà không hề bàn bạc với Úc Chu, chẳng phải có chút ích kỷ hay sao?

Hơn nữa huống hồ... Úc Chu xinh đẹp như vậy, Tô Trác Uyên cũng không muốn gả omega nhỏ cho người ngoài.

Đúng hơn là gã muốn giữ người kia ở nhà để có thể gặp nhau thường xuyên hơn.

Tô Trác Uyên muốn mở miệng nói điều gì đó, khuyên mọi người trong nhà nên thương lượng với Úc Chu trước.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên truyền đến từ khu vườn bên ngoài sân nhà họ Tô, sau đó là một tiếng nổ lớn.

Có vẻ như có thứ gì đó lớn đã rơi xuống đất.

Mọi người trong phòng đều sửng sốt. Tô Trác Uyên là người đầu tiên phục hồi tinh thần, nhanh chóng đi tới cửa sổ nhìn xem.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, đồng tử co lại.

Gã theo bản năng nói: "Cái này... Cái này hình như chiến hạm tuần tra biên phòng Lam Tinh!"

Chiến hạm lớn đến mức gần như lấp đầy toàn bộ khu vườn ở trung tâm, hồ nước giữa vườn không có khả năng chống cự chút nào, ngay lập tức bị nghiền nát trong tích tắc.

Cho dù là phi thuyền, việc hạ cánh xuống dinh thự tư nhân mà không báo trước là trái với mệnh lệnh của quân đội.

Cha Tô có chút tức giận mà đứng dậy, dẫn vợ con xuống lầu, chuẩn bị thẩm vấn.

Họ đẩy cánh cửa nặng nề của biệt thự nhà họ Tô ra, nhìn khu vườn với mặt cỏ bừa bộn.

Mẹ Tô thường xuyên chăm sóc sân vào ngày thường, khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà hét lên "A" một tiếng và gần như ngất đi.

Tô Trác Uyên nhanh chóng đỡ mẹ mình để bà không bị ngã.

Cùng lúc đó, Úc Chu cũng bị đánh thức trong căn phòng nhỏ tồi tàn, chậm rãi đứng dậy khỏi bàn, dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng dụi dụi mắt.

Hơi tỉnh táo một chút.

Trong sân, chiếc phi thuyền khổng lồ tỏa ra ánh sáng xanh xinh đẹp chói mắt, thân chiến hạm màu bạc của nó giống như một con vật khổng lồ bằng thép, đôi cánh của nó sắc bén đến mức có thể cắt đứt vô số ngôi nhà trong tích tắc.

Lại một tiếng va chạm lớn vang lên, kèm theo sương mù bốc lên, cửa sập của phi thuyền chậm rãi mở ra.

Một bóng dáng to lớn có phần đáng sợ bước ra khỏi đó.

Đó là một bộ cơ giáp chiến đấu hạng nặng.