Chương 7

Nhưng cậu ta lại nhịn xuống, không nói cái gì.

Trong mắt cha Tô hiện lên vẻ tán thưởng: “Được, không hổ là con cháu của nhà họ Tô chúng ta.”

Trên mặt Úc Chu lộ ra một tia kinh ngạc.

Làm sao cha Tô có đủ mặt dày để nói điều này?

Đứa trẻ bị họ bỏ rơi khi mới sinh ra, trong cốt truyện ban đầu, nó đã chết khi mới một tuổi vì không thể chữa trị.

Làm sao đối phương có thể không biết xấu hổ mà nói: “không hổ là con cháu của nhà họ Tô chúng ta"?

Cha của Tô không hề nhận ra lời nói của mình có gì không đúng, ông nghe nói Úc Chu xuất thân từ Học viện Quân sự đệ nhất Lam Tinh, liền thấy cái tên omega nhỏ bé gầy yếu này thuận mắt hơn, thậm chí còn cân nhắc khả năng để Úc Chu thay đổi họ của anh sửa lại thành họ Tô.

Thấy bố Tô không hỏi chuyện nữa, Úc Chu cũng không thèm nhìn người nhà mà xoay người đi về phía căn phòng nhỏ cuối hành lang.

Khi mở cửa ra, ngửi thấy mùi bụi mốc tích tụ theo thời gian lâu ngày.

Úc Chu khẽ nín thở, bật đèn trong phòng lên, không nhịn được muốn bật cười.

Tức giận đến nực cười.

Nói là phòng khách thì không bằng nói đây là phòng kho chứa đồ đi.

Căn phòng không rộng rãi, ở giữa phòng có một chiếc giường chân lùn, ngay cả một chiếc chăn bông cũng không có.

Bên cạnh giường là một chiếc bàn phủ đầy bụi. Trên bàn có mấy chiếc ghế đẩu xếp chồng lên nhau, phía bên kia là mấy chiếc tủ, sắp xếp rất lộn xộn.

Sau đó Úc Chu dời một chiếc ghế ra, lấy miếng giẻ bên cạnh lau sạch, miễn cưỡng tìm được chỗ cho mình ngồi.

Chiếc cặp sách nhỏ bị vướng vào tay anh.

Úc Chu không hiểu tại sao cơ thể này cũng có cặp sách nhỏ của riêng mình, để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định kiểm tra xem bên trong trước tiên có cái gì.

Chiếc túi màu xanh nhạt được giặt cho đến khi nó bạc màu được mở ra.

Bên trong nhìn thoáng qua tưởng chừng như có rất nhiều thứ, nhưng thực ra chẳng có bao nhiêu giá trị, bao gồm một chiếc máy liên lạc kiểu cổ đã cũ, một vài bộ quần áo được gấp gọn gàng và còn có vài ống tiêm.

Úc Chu lấy ống tiêm ra một chút nhìn vào dòng chữ "Thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Omega thời kỳ động dục" được in trên bao bì.

Trừ cái này ra, không có gì khác.

Mẹ Tô gả cho cha Tô kỳ thật là do trèo cao, vì vậy việc Úc Chu phải sống một cuộc sống nghèo khổ sau khi được đưa về quê mẹ Tô, âu cũng là điều hợp lý.

Úc Chu đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở trong lòng.

Anh không có cách nào thay đổi cốt truyện của thế giới ban đầu, cũng không có cách nào khiến những đứa trẻ đã chết ban đầu sống lại. Anh chỉ có thể tự mình sống sót trong thân phận này.

Tuy nhiên, anh nhất định sẽ sống tốt thay cho thân phận này và trừng phạt những kẻ khốn nạn vô tâm đó.

Úc Chu vừa mới đến thế giới này, thân thể còn chưa hoàn toàn thích ứng, lúc này đã có chút buồn ngủ.

Anh liếc nhìn chiếc giường bẩn thỉu, nhưng rốt cuộc lại không thể nằm xuống.

Vì thế lau sạch một cái bàn, đặt chiếc cặp sách nhỏ của mình lên bàn rồi nằm xuống bàn nghỉ ngơi.

Hệ thống âm thầm tăng nhiệt độ trong phòng lên hai độ.

Cùng lúc đó, trong phòng trên lầu, nhà họ Tô đang bí mật âm mưu.

Mẹ Tô nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lam, nói với cha Tô: “Đứa nhỏ này mạng lớn, nhiều năm như vậy không có tin tức gì, ta luôn cho rằng nó sẽ không thể sống sót.”

"Đúng vậy." Cha Tô cảm động thở dài.