Chương 5

Hai anh em alpha nhà họ Tô là những người đầu tiên xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn lại lần nữa.

Đây là người hầu sao? Làm sao có một người hầu xinh đẹp đến như vậy ở nhà mà bọn họ lại không hề để ý?

Tô Trác Uyên phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng khôi phục tinh thần, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: “Ngươi là người hầu trong nhà sao?”

Úc Chu lắc đầu.

Vẫn là cha Tô cùng với mẹ Tô có trí nhớ tốt, ngẫm lại.

Đây... hẳn là đứa con thứ tư của họ.

Khi Tô Lam chào đời, mẹ của Tô khó sinh và cơ thể mắc nhiều bệnh lý tiềm ẩn, vậy nên bà dự định không sinh thêm con nữa.

Nhưng lại ngoài ý muốn mang thai đứa con thứ tư.

Đứa con thứ tư khi mới sinh ra lại gầy gò đến đáng thương, phải nằm trong l*иg ấp một tháng với nhiệt độ ổn định mới có thể thích nghi được với môi trường bên ngoài. Cha mẹ Tô thấy phiền phức và không muốn nuôi một đứa trẻ yếu ớt như vậy nên đành giao nó về nhà, để cha Omega của mẹ Tô hỗ trợ chăm sóc nó.

Mà lần giao con này, chính là mười tám năm.

Úc Chu gần như bị gia đình bỏ rơi. Cha mẹ Tô thậm chí còn không đặt tên cho anh nên anh đàn phải lấy họ của ông ngoại họ Úc

Mãi cho đến ngày cha omega của mẹ Tô tự nhiên qua đời, Úc Chu mới biết được thân thế của mình, quay trở lại nhà họ Tô một cách khó khăn.

Đương nhiên, đây chỉ là vì hệ thống đã vì anh mà sửa đổi cốt truyện một chút.

Điều thực sự đã xảy ra là đứa con thứ tư chết non vì suy tim bẩm sinh khi mới một tuổi.

Thân thể Úc Chu đang sử dụng vẫn là thân thể do hệ thống chủ chế tạo cho anh, nhìn giống đến chín mười phần so với diện mạo gốc của Úc Chu.

Nhớ tới đây, bố Tô và mẹ Tô nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau có sự ngạc nhiên.

Bọn họ tưởng rằng đứa trẻ này đã chết từ lâu nhưng họ không ngờ rằng lớn lên nó vẫn sống tốt và ngoại hình lớn lên lại xinh đẹp kinh diễm như vậy.

Mẹ Tô nhìn Úc Chu rồi lại nhìn Tô Lam. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong đầu bà chợt nảy ra một kế hoạch.

Úc Chu cũng là con của Tô gia, có gen của Tô gia.

Tuy thân thể yếu đuối nhưng cũng đủ xinh đẹp đến mức hoàn toàn có thể thay thế Tô Lam gả cho Yến Thâm!

Dù sao lời ban hôn cũng chỉ đề cập đến con cái nhà họ Tô, chứ không nói rõ là con nào.

Nghĩ tới đây, mẹ Tô nhỏ hai giọt nước mắt, nhanh chóng bay nhanh tới ôm lấy Úc Chu.

“ Con là Tiểu Chu à?” Bà dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Úc Chu, có chút nghẹn ngào nói: “Đã lớn như vậy rồi…”

Những đứa trẻ nhà họ Tô không ngờ rằng đây chính là "em trai" của mình, đều tỏ ra bối rối. Chính Tô Lam là người phản ứng đầu tiên, cau mày hỏi: "Mẹ, đây là ai?"

Cậu ta vốn đã không hài lòng khi thấy người kia lớn lên xinh đẹp hơn mình, nhưng bây giờ mẹ Tô còn đang ôm đối phương, cậu ta lại càng bực bội hơn.

Là loại tạp chủng nào, lại dám đột nhập vào nhà họ Tô? !

"Lam Lam, con đừng như vậy." Mẹ Tô quay người, cố gắng nháy mắt với Tô Lam: "Đây là em trai con, trước đây được ông ngoại con nuôi dưỡng, bây giờ mới về nhà."

Nghe vậy, Tô Trác Uyên và Tô Trì mới đều hiểu ra.

Bọn họ lớn hơn Tô Lam vài tuổi vậy nên có chút ấn tượng về người em trai gần như không thể sống sót kể từ khi sinh ra.

Người của Tô gia không hổ là người một nhà, nhìn vào ánh mắt của mẹ Tô, họ đều hiểu ý của mẹ Tô.

Đây là muốn cho Úc Chu gả thay.

Tô Lam đương nhiên vui mừng khôn xiết, thậm chí còn ngừng khóc.

Tô Trác Uyên và Tô Trì lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.