Chương 8



Hiệu trưởng Hứa lần này thật sự muốn quỳ xuống, nhưng vệ sĩ bên cạnh đã giữ chặt anh ta, khiến cho anh ta không thể quỳ xuống.

"Ta, ta chỉ là đùa với học sinh một chút thôi mà ---" Hiệu trưởng Hứa căng thẳng nói.

Khóe môi Hạ Thừa Dã hiện lên một nụ cười mỉa mai châm chọc.

“Được.” Hắn nói, “Ta cảm thấy vị trí hiệu trưởng này có lẽ nên để người tốt hơn đảm nhiệm.”

"Còn về việc đây có phải là một trò đùa hay không, ta sẽ để cho hiệu trưởng Hứa tự mình cân nhắc."

Úc Chu loáng thoáng nghe được lời này, trong lòng nhẹ nhõm.

Anh rũ nhẹ đôi tai thỏ cụp, lại cọ cọ Hạ Thừa Dã, tỏ lòng biết ơn.

Điều này đổi lấy một tiếng cười khúc khích.

Tim của Hạ Thừa Dã đã đập nhanh hơn một chút, trong sự ấm áp.

Thật sự vẫn giống như trước đây... Thích bày mấy cái mưu kế nhỏ, thích làm nũng.

Làm người, không thể không thích.

Nhìn thấy Hà Thừa Dã đang bế Úc Chu rời đi, Hứa An ở trong góc rốt cuộc mất bình tĩnh, từ xa chạy đến trước mặt Hạ Thừa Dã, thở hổn hển.

Nếu bỏ lỡ lần này, không biết khi nào mới có thể gặp lại Hà Thừa Dã.

Không thể đánh bại nhân thú chết tiệt, làm sao cậu ta có thể leo lên địa vị cao, làm sau khiến Hoắc Hữu nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ?!

Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản hắn mang Úc Chu rời đi, tính khí của Hạ Thừa Dã đột nhiên trở nên hung hãn.

"Có chuyện gì?" Hắn lạnh lùng nói.

Hứa An không cầm ô nên bị mưa làm ướt nửa người, trông dáng vẻ thực sự rất yếu ớt.

Cậu ta khoác lên dáng vẻ bạch liên hoa thường ngày, nhẹ giọng, ánh mắt cầu xin nói: "Ngài Hạ, ta muốn xin ngài đừng cách chức của giáo sư Hứa."

Hắn không bao giờ cho người khác cơ hội, để những lời ngon ngọt dễ nghe từ tai bên này qua tai bên kia.

"Trước đây ngài cũng từng là sinh viên của Đại học Q. Hiệu trưởng Hứa dù sao cũng chỉ là một giáo sư, trên đời không có ai là hoàn hảo cả.

"Hôm nay thời tiết xấu, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, mắc phải một hai sai lầm cũng là điều dễ hiểu..."

"Ngài Hạ, cầu xin ngài, ta tin rằng bạn ấy sẽ không keo kiệt như vậy mà truy cứu lời nói sai của một giáo sư là con người thuần tuý ."

Tóc Hứa An nhỏ từng giọt nước mưa, đầu ngón tay lạnh lẽo vươn về phía trước, cố gắng kéo tay áo Hạ Thừa Dã.

Nếu là nhóm người theo đuổi thường ngày của cậu ta, nhất định bây giờ sẽ bị dáng vẻ yếu ớt mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thể phân rõ trắng đen.

Úc Chu đã đọc hết cốt truyện, biết rõ công lực của Hứa An.

Hứa An không được phép thành công vào lúc này.

Trong đầu thỏ tai cụp bây giờ chỉ có một ý nghĩ – không thể để Hạ Thừa Dã bỏ rơi anh đi tìm Hứa An.

Vì vậy, Hạ Thừa Dã còn chưa kịp nói gì, anh đã vùi đầu vào cổ đối phương, cắn một cái.

Sói sẽ không cam tâm bị thỏ cắn, dù cho vì báo thù, Hạ Thừa Dã cũng sẽ không ném anh xuống.

Úc Chu không còn chút sức lực nào, vết cắn kia giống như đang tán tỉnh.

Nhưng thế là đủ rồi.

Bàn tay đang ôm anh của Hạ Thừa Dã dường như cứng lại trong giây lát, sau đó đôi mắt đen rũ xuống nhìn anh.

Đó là du͙© vọиɠ.

Nhưng từ góc nhìn của Úc Chu, nó lại là một cái nhìn thù hằn với kẻ thù.

Thỏ tai cụp mới không thèm quan tâm đến điều đó.

Anh không an phận mà cựa quậy, nhỏ giọng thì thầm, gằn từng chữ một: "Không – thích – anh – ta."

Tai của Hứa An rất thính, không khỏi sững sờ tại chỗ.