Chương 30

【 Tiểu A, thuốc ở bên trong này sao? 】 Úc Chu hỏi.

Hệ thống kiểm tra hai giây, đưa ra đáp án khẳng định: 【 Vâng, kí chủ. 】

【 Đầu óc thông minh như vậy sao luôn làm chuyện xấu chứ? 】 Úc Chu thở dài.

Một một hai hai phải đối chọi với người không nên đối chọi.

Cuối cùng, chỉ có thể tự mình chuốc lấy đau khổ.

Thuốc kia tác dụng rất nhanh, Úc Chu hiện tại không nghĩ gì mà ăn, liền cầm túi bánh mì trong tay.

Anh thậm chí còn không cởi găng tay thí nghiệm ra vì sợ trên bao bì cũng sẽ bôi thuốc, sẽ phá vỡ kế hoạch của anh.

"Úc Chu, cậu không đói bụng sao?" Hứa An thấy vậy, trong lòng lo lắng, "Chúng ta chỉ có mười phút nghỉ ngơi, sau đó một lát chúng ta tiếp tục thí nghiệm, sẽ rất vất vả."

"Không sao, ta đợi một lát." Úc Chu nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ, "Chỉ là ta cảm thấy hơi khó chịu, chắc phải mấy phút nữa ta mới cảm thấy muốn ăn."

“Không nên nhịn ăn đâu.” Hứa An nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Trong mắt người khác, đây là sự quan tâm chăm sóc của Hứa An đối với các thành viên trong nhóm.

Thường ngày cậu ta ngụy trang tốt như vậy, ai có thể tưởng tượng cậu ta có thể độc ác đến mức đầu độc người khác đây?

Mười phút nghỉ giải lao nhanh chóng trôi qua được một nửa, cuối cùng cũng có người nhớ tới chuyện vừa nãy.

"Hứa An," người nọ nhắc nhở, "Giáo sư giám thị đã đến đây khi cậu rời đi, nói rằng người nhà họ Hạ sẽ đến, yêu cầu cậu chuẩn bị phần giới thiệu thí nghiệm cho thật tốt."

Sức nặng của câu nói này đủ để Hứa An thậm chí phải mất vài giây mới phản ứng lại, mới hiểu được đối phương đang nói gì.

Hôm nay Hạ Thừa Dã thực sự lại đến Đại học Q?!

Đây là một tin tức lớn đối với Hứa An, cậu không khỏi nở nụ cười.

Lần trước muốn có quan hệ với Hạ Thừa Dã, đã bị Úc Chu cắt ngang, cậu ta cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội gặp lại Hạ Thừa Dã, nên mới muốn kết giao với Khương Tầm.

Không ngờ hôm nay cơ hội này lại đến.

Chắc chắn rồi, ngay cả trời cao cũng nghĩ rằng kế hoạch của cậu là đúng đắn và đang giúp đỡ cậu.

Tuy nhiên, ánh mắt Hứa An cứng đờ trong giây lát khi nhìn thấy Úc Chu.

Nếu Hạ Thừa Dã muốn tới thì cậu nhất định phải thể hiện thật tốt, để đối phương bị mị lực của mình hấp dẫn.

Lúc này Úc Chu không thể bị bệnh, như thế sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Ánh mắt Hứa An hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cậu ta đi tới trước mặt Úc Chu, làm ra vẻ mặt hiền lành: “Người của Hạ thị mấy phút nữa sẽ tới đây, tiểu Úc, nếu cậu không đói thì không bằng đưa bánh mì cho tôi? Ở trước mặt ban lãnh đạo mà ngồi ăn thì quả thực không đẹp cho lắm đâu.”

【 Còn khoảng năm phút mục tiêu nhiệm vụ sẽ tới đây. 】

Úc Chu khẽ mỉm cười: “Ta biết, ta sẽ ăn ngay bây giờ, trước khi bọn họ tới ta nhất định sẽ ăn xong.”

Chiếc bánh mì chỉ to bằng lòng bàn tay, hai phút là có thể ăn hết, nhưng Hứa An sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.

Cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay Úc Chu, có chút gượng cười: “Thật ra là ta mua nhầm, chỗ kia có đồ ăn ngon hơn, nếu không thì cậu đổi đi?”

"Tại sao?" Úc Chu có chút khó hiểu à mở miếng nói: "Đều là bánh mì cả thôi, nhưng mà..."

Anh dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Chẳng lẽ cái bánh mì này được thêm vào cái gì, nên nhóm trưởng mới không muốn ta chạm vào?”

Hứa An sắc mặt nhất thời tái nhợt, đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng vẫn không ngừng mỉm cười: "Làm sao có thể? Tiểu Úc thật biết nói đùa."