Chương 25

Theo cốt truyện ban đầu, Hứa An hẳn là đã lôi kéo với Khương Tầm, anh chỉ cần tìm cách để Khương Tầm biết lúc này Hứa An là loại người thế nào là được.

Nhưng bây giờ hai người kia ngoài trừ việc cùng làm thí nghiệm, cái gì cũng không có.

Ngược lại đều tập trung hỏa lực trên người anh.

Thỏ con tai cụp tỏ vẻ, nó không muốn cái phước lành này.

Khương Tầm không phải là mục tiêu nhiệm vụ của anh, mà là Hạ Thừa Dã.

Anh không muốn lãng phí thời gian vào những người không liên quan.

"Ta chỉ muốn làm quen với cậu thôi," Khương Tầm không hề cảm thấy mình đang bị chán ghét chút nào, tiếp tục mặt dày đến gần anh, "Cậu là mèo con? Sóc nhỏ? Thỏ con?"

Gã nói xong lời cuối cùng, Úc Chu vô thức dừng chân lại.

Khương Tầm đã hiểu rõ, cười nói: "Ta tự hỏi sao đáng yêu như vậy, thì ra là một con thỏ con?"

“Cậu có bạn trai không? Muốn đi theo ta không?" Khương Tầm nghiêng đầu, hoàn toàn chặn đường Úc Chu, "Ta có thể mua cho ngươi tất cả cỏ khô mà cậu thích, cho cậu ổ thỏ tốt nhất luôn."

Thực sự biến anh là một con thỏ...?

Úc Chu vốn tưởng rằng người này rất khó đối phó, không ngờ gã ta lại ngu ngốc như vậy, không khỏi ngước mắt lên: “Ta cũng giống như con người các anh, chẳng lẽ anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi ngủ ở trong ổ thỏ à?”

Chưa nói đến cỏ khô, bởi vì cái này Úc Chu cũng không chắc lắm.

“Ta sai rồi.” Khương Tầm nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, “Nhưng ta không phải nhất thời hứng thú mới làm thế.”

Phải mất nửa ngày để nhận thức đến thổ lộ, sao có thể nói là nhất thời hứng thú được.

Úc Chu có trực giác, người này sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của anh, nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Nghĩ đến đây, anh cụp mắt xuống, từ từ mở chiếc cổ áo kéo kín mít ra một chút.

Hai mắt Khương Tầm trừng lớn khi nhìn thấy động tác của Úc Chu, lỗ tai nóng bừng lên.

Nhưng giây tiếp theo, trái tim anh đã lạnh buốt.

Đường cong trên vai cổ của Úc Chu rất xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế rất bắt mắt, khơi dậy du͙© vọиɠ vô tận của con người, muốn lưu lại chút gì trên đó.

Nhưng mà, làn da thuần khiết như tuyết đầu mùa lại chằng chịt những vết đỏ ái muội.

Cứ như thể đêm qua đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, bị tên nào đó nhanh chân độc ác bắt nạt.

Hoặc, được yêu thương.

Khương Tầm cảm giác được giọng nói đã không còn là của chính mình: "Cậu……”

“Ta có người bao nuôi.” Úc Chu nói rõ ràng, “Đừng quấy rầy ta nữa.”

Người bao nuôi anh là một con sói rất hung ác.

Chọc tới đối phương, sẽ không có kết quả tốt.

Ngay cả bản thân Úc Chu cũng không thể thoát khỏi thân phận lương thực dự trữ.

Khương Tầm không nói nữa, không biết đã hoàn toàn từ bỏ hay chưa, những thật ra cũng chẳng đi đâu xa, mà là giúp Úc Chu cùng nhau dọn dẹp.

Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, Úc Chu thở phào nhẹ nhõm, cũng không đuổi Khương Tầm đi.

Coi như đang làm việc cùng nhau trong cùng một nhóm, những nhiệm vụ này vốn dĩ cũng không chỉ để mình anh hoàn thành.

Có Khương Tầm tham gia, công việc đáng lẽ ra phải mất rất lâu để hoàn thành rất nhanh đã dọn xong.

Khương Tầm cũng nhìn thấy chiếc găng tay được đặt dưới gầm bàn ở cửa khi bước vào, nên nhanh chóng gọi ÚC Chu đến và cùng nhau làm thí nghiệm.

“Ta vừa mới nghĩ xem tại sao không có găng tay bảo hộ, bây giờ đã tìm được rồi.” Khương Tầm đưa cả hộp cho Úc Chu, “Có thể làm cùng nhau.”

Lời nói trở nên khá bình thường, nhưng giọng điệu của gã vẫn hơi trầm như trước.