Chương 17



Quên mất rằng có bé thỏ con tai cụp tính khí thất thường.

Úc Chu bước đi rất nhanh, không cho người khác cơ hội nói chuyện.

Nhưng mà,tuy rằng anh có thể thoát khỏi Hạ Thừa Dã, nhưng lại không thể loại bỏ tiếng cười cố nhịn của hệ thống A trong đầu.

【 Ngươi cười cái gì?】Úc Chu không nhịn được, nói: 【Đây không phải là chuyện tốt mà hệ thống chủ của ngươi làm à! 】

Hệ thống A ngừng cười, trong lòng có chút ủy khuất.

【 Ký chủ, thế giới nhỏ bé này cũng không hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi. Ngay cả Chủ Thần cũng không thể kiểm soát được mọi thứ. 】

【 Ồ. 】Úc Chu cười lạnh một tiếng.

Hệ thống A hoàn toàn ngậm miệng.

Thật là một ký chủ tàn nhẫn.

Tài xế Hạ gia đã sớm đợi bên ngoài biệt thự theo chỉ thỉ, đưa Úc Chu trở lại Đại học Q với tốc độ nhanh nhất.

Để thuận tiện cho việc thực hiện nhiệm vụ, Úc Chu và Hứa An học cùng chuyên ngành, cùng lớp.

Hôm nay khoá học có tiết.

Mặc dù đi với tốc độ nhanh nhất, Úc Chu cũng không thể đến kịp, chỉ có thể đợi ở bên ngoài rất lâu rồi lẻn vào phòng học khi kết thúc tiết học đầu tiên.

Trong phòng học không có nhiều ghế trống, Úc Chu tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu. Không lâu sau, đột nhiên có người ngồi cạnh anh.

Là Hứa An.

Úc Chu trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười thầm.

Anh còn chưa kịp tìm đến Hứa An đâu, mà người này đã tới chủ động tìm tới cửa.

Hứa An nhìn bộ quần áo trên người Úc Chu, trước đây cậu ta đã từng nghe nói đến nhãn hiệu đó. Đó là một nhãn hiệu thiết kế cao cấp, giá một bộ quần áo đủ để cậu ta sống được một năm.

Thoạt nhìn đã biết do Hạ Thừa Dã tặng.

Tối qua Hạ Thừa Dã đã mang người này đi, còn không biết cả đêm qua đã làm cái gì!

Hứa An không khỏi cảm thấy căm hận trong lòng.

Rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, thậm chí còn mạo hiểm mua thuốc từ chợ đen có thể thúc đẩy thời kỳ nổi loạn của nhân thú, chỉ chờ được sử dụng trên người Hạ Thừa Dã, để đối phương nhớ kỹ đến cậu ta.

Hiện tại hết thảy đều bị hủy hoại bởi con thỏ đáng chết này!

Cậu muốn đối phương phải trả giá!

Nhưng cho dù suy nghĩ của cậu ta có ác độc đến đâu, Hứa An cũng không hề biểu lộ ra ngoài.

Như thể ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười thân thiện, mềm nhẹ mà mở miệng nói: "Bạn đồng học, buổi chiều lớp chuyên ngành của chúng ta sẽ bắt đầu đi thực nghiệm, cậu vẫn chưa chia nhóm à? Có muốn tham gia nhóm của chúng ta không?"

Úc Chu biết Hứa An nhất định có ý xấu, nhưng anh căn bản không hề sợ hãi.

"Được." Úc Chu cười nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp khiến người xung quanh thần hồn điên đảo. "Nhưng sức khỏe của ta không tốt lắm, có lẽ không thể làm được một số công việc nặng nhọc."

Răng hàm của Hứa An suýt bị cắn vỡ, nhưng lại giả vờ rất tốt, nói nhẹ nhàng, vô cùng thấu tình đạt lý: “Không sao đâu, nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Ta là trưởng nhóm, sẽ sử dụng hết khả năng để giúp đỡ cậu. "

Điều đó nói rằng, trên thực tế, những thành viên trong nhóm mà Hứa An mời chào đều là những người có hảo cảm với cậu ta, và những người mà cậu ta cho rằng mình có thể thu phục được.

Chỉ chờ tận hưởng cảm giác được bao quan và sủng nịnh, còn có thể điền tên mình vào vị trí quan trọng nhất trong báo cáo cuối kỳ.

Úc Chu cũng lười vạch trần cậu ta vào lúc này.

Hứa An muốn chơi, vậy thì chơi với cậu ta.

Mà phải chơi thật lớn.