Chương 15



Cho nên, “Sẽ cưới em” không thể nói ngay một lần với đối phương, mà phải từ từ.

“Ta sẽ đối xử tốt với em, thoả mãn mọi nhu cầu của em,” Hạ Thừa Dã nhẹ nhàng nói, như đang dỗ dành, “Nếu em có chuyện gì không vui, nơi này của ta mãi mãi là nơi em trở về.”

Úc Chu tự hỏi vài giây.

Đối xử tốt với anh = làm cho anh cảm thấy được quan tâm.

Đáp ứng mọi nhu cầu = cung cấp hỗ trợ vật chất lẫn tiền tài.

Nơi để trở về = che chở anh.

Mối quan hệ này...... giống như kim chủ và món đồ chơi nhỏ được bao nuôi.

Hạ Thừa Dã là người đứng đầu của Hạ gia có quyền có thế bậc nhất Trung Quốc, sao có thể vì cắn đồ ăn dự trữ mấy phát mà phải thực sự chịu trách nhiệm?

Úc Chu tỏ vẻ hoàn toàn hiểu ra.

Mối quan hệ này cũng khá tốt.

Thỏ tai cụp lắc tai.

“Cái kia, có thể không ăn ta được không?" Úc Chu dũng cảm hỏi.

Nghe được những lời này, Hạ Thừa Dã không biết mình đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên tối tăm hơn một chút.

Con sói ác độc đè nén ký ức trong đầu, không muốn nghĩ tới cảnh đẹp mê hồn mà mình nhìn thấy tối qua, giọng nói có chút khàn khàn: “Không thể.”

Úc Chu nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, đôi tai thỏ lấy lòng bị thu lại.

Không có trái tim.

Cho dù là kim chủ, vẫn coi mình là lương thực dự trữ.

Động vật ăn thịt đều không phải là thứ tốt!

"Em còn chưa nói cho ta biết," rốt cuộc Hạ Thừa Dã lúc này mới mở miệng, "Tên của em."

“Úc Chu.” Thỏ tai cụp mới chửi thầm xong đã ngoan ngoãn đáp: “Úc trong phức úc (馥郁, mùi thơm ngào ngạt), Chu trong khinh chu ( 轻舟, thuyền nhỏ).”

Anh nói hai từ vô cùng đơn giản giống như toả ra mùi thơm, rất giống mùi cỏ mà thỏ mang theo.

"Úc, Chu." Hạ Thừa Dã nhẹ nhàng lặp lại, phát âm hai chữ này bằng giọng nói trầm thấp, giống như lời thì thầm giữa đôi tình nhân.

Úc Chu thực sự cảm thấy nhịp tim của mình đập loạn, không thể giải thích được.

Anh hít một hơi thật sâu, nén lại cảm giác kỳ lạ ra sau đầu.

“Thay đồ xong thì đi xuống lầu.” Hạ Thừa lấy ra một túi giấy từ phía sau: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

Trong túi giấy là những bộ quần áo mới vừa vặn cơ thể cậu thiếu niên.

"...... Được." Trong lòng Úc Chu ấm áp một chút, anh cầm lấy quần áo thay, xách cặp sách nhỏ đi xuống lầu.

Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, lo lắng thỏ nhỏ tai cụp sẽ sợ hãi, bàn ăn vốn đầy ắp thịt đã được thay thế bằng trái cây, rau củ với mì bún.

Dù sao thế giới nhỏ này đối với người ta vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Úc Chu vốn dĩ không có hứng thú với salad rau dưa, nhưng bây giờ anh lại thấy vô cùng thuận mắt, ngoan ngoãn yên tĩnh ăn hết một bát.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Thừa Dã nhận được một phong bưu kiện.

Hắn vẫn luôn đợi Úc Chu ăn xong mới nhẹ nhàng gõ gõ tay lên bàn.

Thiếu niên xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ, mới dám nhỏ giọng nói.

"Lãnh đạo trường Đại học Q vừa gửi thư xin lỗi cho ta. Bọn họ đã điều tra rõ mọi chuyện, hiệu trưởng Hứa đã bị cách chức, những học sinh bắt nạt cũng bị đình chỉ học."

Hạ Thừa Dã nghiêm túc nhìn Úc Chu: “Nếu chuyện này lại xảy ra nữa thì cứ nói trực tiếp nói cho ta biết.”

“Sẽ không làm phiền anh chứ?” Úc Chu biết rất rõ, vị kim chủ này không phải cứ muốn liên lạc là sẽ liên lạc được.