Chương 14

Dù sao Tô Lam cũng là em trai cùng hắn lớn lên, bây giờ Tô Lam an toàn, hắn phải rất vui mừng mới đúng.

Tô Trác Uyên xoa xoa lông mày, khàn giọng nói: "Được rồi, cảm ơn Lam Lam, đi ngủ sớm đi."

Nói xong anh bước vào nhà mà không đợi ai.

Ở phía bên kia, bên trong phi thuyền.

Yến Thâm đã đặt Úc Chu vào bên trong khoang điều khiển, cạnh ghế lái của anh.

Omega nhỏ bé mở to đôi mắt xinh đẹp và thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng Yến Thâm không tiêu tiền bừa bãi vào nhà họ Tô rác rưởi.

“Tướng quân” Úc Chu mạnh dạn hỏi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Câu trả lời của Yến Thâm rất đơn giản.

"Về nhà."

Hắn xoa xoa mái tóc đen bồng bềnh của Úc Chu, hơi cúi người xuống, như muốn làm gì đó.

Nhưng rồi lại nhớ ra mình đang đeo thiết bị chống cắn, hôn cũng không thể hôn, cho nên đành bỏ cuộc.

Alpha sau đó ngồi vào ghế lái, một tay thành thạo bấm vào mấy phím điều khiển trên màn hình đèn, tay còn lại giúp Úc Chu điều chỉnh độ cao của chiếc ghế mềm.

Nhưng thật ra là muốn thuận tiện cho thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật.

Úc Chu lấy một chiếc chăn nhỏ quấn quanh mình. Anh nhìn Yến Thâm một lúc sau mới cụp mắt xuống.

Cảm giác kỳ lạ mà anh cảm thấy ngay từ đầu càng trở nên rõ ràng hơn vào lúc này.

Anh giống như, có vẻ tin tưởng Yến Thâm một cách khó hiểu.

Cũng giống như ở thế giới trước, đối tượng nhiệm vụ luôn khiến anh cảm thấy an toàn, lần này cũng vậy.

Đến nỗi dù là lần đầu gặp nhau nhưng anh vẫn tự tin đi theo đối phương.

Ngay cả vào lúc này, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhiệt độ bên trong phi thuyền thật thoải mái, chiếc chăn lông nhung trên người và chiếc ghế mềm mại về cơ bản thật quá thoải mái, Úc Chu quả thật chịu không nổi, sau khi yêu cầu Hệ thống A giúp anh kiểm tra mọi thứ xung quanh, sau đó đã ngủ ngay.

Khi tỉnh dậy lần nữa, anh đã ở trong l*иg ngực của Yến Thâm.

Alpha trực tiếp ôm chăn bế hắn lên, cánh tay cường tráng cực kỳ vững chắc, cũng không khiến anh có cảm giác va đập lớn.

Úc Chu vô thức vùi mình vào trong l*иg ngực Yến Thâm, không muốn để cơn tức giận vì phải rời giường khống chế mình.

Vài giây sau, anh ngẩng đầu với mái tóc rối bù nhìn khung cảnh xung quanh.

Đó là một cảnh tượng mà anh chưa từng thấy trước đây.

Một trang viên cao với bề ngoài màu xám bạc đứng trên mặt đất. Hàng rào ngoài cùng đã bị bỏ lại. Lúc này họ đang đi trên con đường chính trong vườn, bên cạnh là những đoá tường vi kiều diễm dưới ánh trăng.

Biệt thự đơn lập phía trước sáng rực rỡ, tựa như đang chờ đợi chủ nhân trở về.

Trán Úc Chu đột nhiên bị thứ gì đó lạnh buốt lướt qua, anh quay đầu nhìn Yến Thâm, nhận ra đó là miếng chặn cắn của đối phương.

Thiết bị chống cắn của alpha giống như một chiếc mặt nạ được đúc cẩn thận tỉ mỉ nhưng lại có một cái móc cực kỳ sắc bén dưới môi.

Chỉ cần alpha còn muốn cắn omega, hắn sẽ bị đâm đến miệng đầy máu.

Úc Chu đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay ấm áp do được đắp chăn chạm nhẹ vào mép miếng chặn cắn.

“Tướng quân,” Úc Chu chớp mắt hỏi, “Cái này sẽ khiến ngài bị thương sao?”

Yến Thâm bị động tác của đối phương khiến cho toàn thân cứng đờ, nhưng chân vững vàng lại không thay đổi.

“Không.” Sau vài giây, anh nói: “Nếu ta không làm tổn thương em thì cái này sẽ không làm tổn thương đến ta.”

“Vậy ngài định mang cái này mỗi ngày à?”

Úc Chu cảm thấy trong lòng như mất khống chế. Anh biết làm như vậy có chút liều lĩnh, nhưng anh chỉ không muốn nhìn thấy Yến Thâm bị thiết bị chống cắn làm bị thương mà thôi.