Sau khi dò hỏi khắp nơi, cô được biết, cả nhà họ vẫn sống khỏe mạnh, hai ông bà già đã về hưu, công việc được con trai và con dâu tiếp quản, hiện tại đang sống cùng con gái út và cháu nội ở quê.
Nghĩ mãi, Dương Hiểu Hiểu cũng không hiểu nổi rốt cuộc là mình đã bỏ sót chi tiết nào. Cuối cùng, cô chỉ có thể đổ hết lỗi cho "hiệu ứng cánh bướm" do việc mình được sống lại mang đến. Nhưng nếu nhà họ vẫn còn sống thì cô không thể thuê nhà của họ, mà không thuê được nhà thì làm sao dọn ra khỏi khu nhà tập thể được đây?
Bạch Lộ không rảnh hơi quan tâm đến sự phiền muộn của nữ chính. Hiện tại, cô đã được phép ra ngoài đi dạo mỗi ngày một lần, nhưng thời gian không được quá lâu, hơn nữa phải nằm trong tầm mắt của mẹ Triệu.
Bạch Lộ than thở với Đại Bạch: "Bây giờ tôi sống chẳng khác gì Nhạc Nhạc (cún con nhà hàng xóm) cả. Haizz, không biết tại sao mẹ tôi còn trẻ như vậy mà đã nghỉ hưu rồi? Ôi, tự do, khi nào tôi mới có thể tự do tự tại như chú chim nhỏ, muốn bay đi đâu thì bay?"
Đại Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Ước mơ này cũng không phải là không thể thực hiện được. Chờ sau này chúng ta đến thế giới có yêu ma quỷ quái, tôi sẽ tìm cho cô một cơ thể của loài chim là được."
Bạch Lộ suýt chút nữa thì sặc nước miếng, vội vàng xua tay: "Đại Bạch, thôi thôi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Thật ra làm người cũng khá tốt, tôi không có kinh nghiệm làm chim. Hay là thôi đi."
Đại Bạch có chút thất vọng: "Cô không muốn trải nghiệm cảm giác làm chim sao? Tôi có thể tìm cho cô một cơ thể thần thú như Thanh Loan, Phượng Hoàng gì đó. Chỉ cần cô muốn, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm."
"Đại Bạch, thật ra anh không cần phải cố gắng như vậy đâu. Giai đoạn này, tôi cảm thấy làm người là tốt rồi. Thế giới yêu ma quỷ quái tôi không chịu đựng nổi đâu, hay là thôi đi."
Dương Hiểu Hiểu vẫn không cam tâm, cô cứ quanh quẩn ở gần nhà Bạch Lộ. Cô luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó, giống như đã bỏ lỡ một cơ hội nào đó, nhưng rõ ràng kiếp trước, cô ta chưa từng tiếp xúc gì với nhà họ Triệu.
Hôm nay, cô ta lại vô thức đi đến gần nhà Bạch Lộ. Nhìn thấy Bạch Lộ đang ra ngoài hóng gió, cô ta mỉm cười tiến đến chào hỏi: "Xin chào, tôi là thanh niên tri thức mới đến - Dương Hiểu Hiểu. Xin hỏi đây có phải nhà bạn không?"
Bạch Lộ nhìn cô gái với ánh mắt kỳ lạ: "Phải, cô có việc gì sao?"
Dương Hiểu Hiểu chải chuốt lại lời nói, mỉm cười với Bạch Lộ: "Là thế này, tôi muốn thuê một phòng riêng để dọn ra khỏi khu tập thể, không biết nhà bạn có phòng trống nào cho thuê không? Tôi có thể trả tiền thuê nhà."
Bạch Lộ chẳng muốn dài dòng với cô ta, thời gian cô ra ngoài hóng gió đều được mẹ canh như canh gác, chỉ cần chậm một phút là mẹ cô sẽ ra gọi. Cô quay đầu về phía cổng lớn, gào to: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Có người tìm mẹ nè!"
Mẹ Triệu hốt hoảng chạy từ trong sân ra: "Lộ Lộ, sao thế? Xảy ra chuyện gì mà con gào to thế?"
Dương Hiểu Hiểu bị tiếng hét của Bạch Lộ làm cho ngớ người. Cô nàng này nhìn có vẻ nhu mì yếu đuối, nghe nói là học sinh cấp ba, cô ta còn tưởng khác với mấy cô nàng quê mùa cục mịch chứ. Ai ngờ đâu cũng chẳng khác gì, thô lỗ hết chỗ nói. Muốn nói thì nói, gào rú lên làm gì, cứ như cô ta gây ra tội ác tày trời không bằng.
Ban đầu, cô ta còn hơi nghi ngờ, có khi nào cô nàng Triệu Bạch Lộ suýt chết đuối ở hồ băng kia là người xuyên không không? Giờ xem ra, đúng là cô nàng quê mùa chính hiệu. Chẳng qua không hiểu kiếp này giẫm phải vận cứt chó nào mà không những cứu được cháu trai mà bản thân cũng thoát chết.
Mẹ Triệu đi tới, nhìn thấy Dương Hiểu Hiểu đang chặn trước mặt con gái, lập tức sa sầm mặt: "Dương tri thức, giờ là giờ làm việc, cô không đi làm đồng mà chạy đến nhà tôi làm gì? Con gái tôi có quen biết cô đâu mà cô tìm?"
Dương Hiểu Hiểu ban đầu còn định nhẹ nhàng bàn bạc chuyện thuê nhà với mẹ Triệu, ai ngờ vừa đến đã bị mắng té tát vào mặt, tức đến mức bốc hỏa: "Bà thím này, tôi chỉ hỏi thăm chút thôi, bà nổi nóng với tôi làm gì? Tôi có đi làm hay không thì liên quan gì đến bà?"
Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi. Bạch Lộ để Đại Bạch mua cho mình một lá bùa xui xẻo, dán lên người Dương Hiểu Hiểu. Cô nàng ta tưởng mình được trọng sinh là ghê gớm lắm sao? Dám quát mắng mẹ cô? Cô sẽ biến cô ta thành sao chổi xui xẻo cho mà xem.