Không chỉ vậy, mẹ Triệu còn nhờ bác cả - vốn là thầy lang trong làng - bốc cho Bạch Lộ mấy thang thuốc bắc, nói là để cô bồi bổ cơ thể. Bạch Lộ dám chắc chắn mẹ cô đã dặn dò bác cả cho thêm hoàng liên vào thuốc. Vị thuốc đắng ngắt đến mức uống xong cả buổi trời, ợ hơi vẫn còn thấy đắng, ngay cả kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng không át nổi.
Chân Bạch Lộ vẫn chưa tháo bột, ba Triệu và đồng đội Lục Minh đã mang số tiền thưởng lần trước đến. Số tiền thưởng nhiều hơn Bạch Lộ tưởng, tận ba trăm tệ, còn kèm theo một công việc chính thức tại cửa hàng cung ứng và tiêu thụ.
Bạch Lộ có chút ngại ngùng, số tiền này có phải là nhiều quá rồi không? Lục Minh cười đưa tiền cho cô: "Đây là số tiền thưởng thủ trưởng đặc biệt phê duyệt cho cháu. Số lượng vàng tìm thấy trong hang động nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cháu là người phát hiện ra nó, chính là công thần lớn nhất."
Ba Triệu cũng được thưởng tiền và một suất công việc. Sau khi họp gia đình, mọi người nhất trí quyết định nhường suất công việc này cho Triệu Thắng Lợi - em trai út của Bạch Lộ, mỗi tháng cậu sẽ trích mười tệ từ tiền lương để đưa cho gia đình.
Chân Bạch Lộ phải mất vài tháng nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn. Trước khi rời đi, Lục Minh dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt, suất công việc kia cứ để đó không cần lo lắng, chờ khi nào chân khỏi hẳn thì đến làm việc.
Chỗ xương gãy của Bạch Lộ đã liền lại hoàn toàn, không còn vấn đề gì nữa, nhưng lớp thạch cao trên chân vẫn chưa được tháo ra. Mẹ Triệu thực hiện nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ, nhất định phải đủ một tháng mới đồng ý cho cô tháo bột. Gặp phải một người mẹ cẩn thận như vậy, Bạch Lộ chỉ đành bất lực nghe theo.
Chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng cũng đến ngày tháo bột. Tuy nhiên, cô vẫn phải nằm trên giường, mỗi ngày chỉ có thể đi lại trong phạm vi từ giường đến nhà vệ sinh.
Nằm ì trên giường cả ngày cũng không ảnh hưởng đến việc hóng hớt của Bạch Lộ. Mẹ cô có rất nhiều bạn bè trong làng, tin tức bát quái luôn là mới nhất, đầy đủ nhất.
Nói đến nơi náo nhiệt nhất làng Đại Đường những ngày này, chắc chắn là khu nhà tập thể của thanh niên tri thức. Nghe các bác, các cô kể về những thanh niên tri thức mới đến, Bạch Lộ lập tức cảm thấy hứng thú.
Cô nhanh chóng lấy túi hạt dưa trong tủ ra, đổ vào đĩa, sau đó đẩy về phía dì Vương - người đang say sưa kể chuyện: "Dì Vương, ăn hạt dưa đi ạ. Những thanh niên tri thức mới đến tên gì, đến từ đâu, có đẹp trai, xinh gái không ạ?"
Dì Vương vừa bốc một nắm hạt dưa, vừa hào hứng kể, quả không hổ danh là "hệ thống loa phát thanh" của làng Đại Đường. Mới có mấy ngày mà lai lịch, tính cách của những thanh niên tri thức mới đến đã bị các bà, các cô "bóc phốt" không sót một chi tiết nào.
Bạch Lộ cuối cùng cũng nghe được tin tức về nữ chính Dương Hiểu Hiểu từ miệng dì Vương: "Con bé đó nhìn cũng được, chỉ là lỗ mũi hơi to, nói chuyện cứ ngẩng đầu lên nhìn người khác, không biết mỏi cổ hay sao ấy.
Là thanh niên tri thức đến từ thành phố thì ghê gớm lắm sao? Có gì mà phải kiêu ngạo chứ. Nếu gia đình có điều kiện thì sao lại để cô ta xuống nông thôn chứ? Còn nữa, vừa đến nơi đã chê khu nhà tập thể cũ nát, bẩn thỉu, nhất quyết đòi thuê nhà trong làng.
À đúng rồi, nó còn hỏi thuê nhà nhà con đấy. Anh Kiến Quân nhà con nói nhà không còn phòng trống, thế mà nó dám buột miệng hỏi cả nhà con chết hết rồi à? Làm anh Kiến Quân tức chết đi được, quát thẳng mặt nó một câu, muốn ở thì ở, không muốn ở thì tự mình thu dọn đồ đạc rồi quay về văn phòng thanh niên tri thức huyện, bảo họ sắp xếp chỗ ở khác cho. "
Bạch Lộ tức giận đến mức buột miệng chửi tục hai câu, cái loại người gì vậy chứ, nói chuyện không biết kiêng nể gì cả!
Dương Hiểu Hiểu có chút bối rối. Cô nhớ rõ ràng rằng, kiếp trước, gia đình sống gần chân núi, sở hữu căn nhà xây bằng gạch xanh ngói đỏ kia đã chết sạch rồi cơ mà. Vậy mà hôm nay, khi cô hỏi thuê nhà, trưởng thôn lại nói nhà họ không còn phòng trống.