Đuổi ra ngoài?
Nghe vậy, sắc mặt Chu phụ trở nên thận trọng, sau một lúc lâu trầm ngâm, nói, “Mẫu thân Thu Nghiên và nương con là biểu tỷ muội, năm đó bà ấy chưa kết hôn đã có thai, sau khi trong nhà biết hỏi bà ấy nam nhân là ai, bà ấy cũng không chịu nói, nhà ngoại vốn là muốn chuẩn bị mang bà ấy đến từ đường lấy gia phong để phạt. Bà ấy lại trộm tới đây để nhờ cậy mẫu thân con, mẫu thân con thiện lương liền cho bà ấy ở lại, bởi vì nếu không thu lưu, bà ấy không có nơi khác để đi, chỉ sợ cũng chỉ có một cái chết. Sau này sinh hạ Thu Nghiên, thân thể bà ấy suy yếu, không bao lâu liền đi……”
Ông dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta nói nhiều như vậy, chính là muốn con minh bạch, Thu Nghiên không có thân nhân khác, nhà của chúng ta cũng đã nuôi nàng ấy nhiều năm, đối với nàng ấy mà nói chính là có ân, nếu lúc này đuổi nàng ấy đi, thì đại khái ân tình này cũn không còn, khả năng nàng ấy còn sẽ hận chúng ta.”
Sở Vân Lê để Xuân Vũ đem tay nải lấy được đưa đến trước mặt Chu phụ, nói: “Cái này là Thẩm bà bà đưa cho Ngô Minh, là con sai người lấy về.”
Chu phụ đem tay nải mở ra, sắc mặt trở nên khó coi.
Sở Vân Lê thản nhiên nói: “Cha, nhà của chúng ta nuôi nàng ta lớn, con và nàng ta vẫn là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng ta cũng không buông tha cho vị hôn phu của con. Người như vậy, cho dù có nhiều ân tình hơn nữa thì đại khái nàng ta cũng không nhớ được.”
Nếu thật là có mấy phần lương tâm, cũng sẽ không để mắt tới vị hôn phu của người khác.
Chu phụ thở dài một tiếng: “Kỳ thật có chuyện ta chưa nói với con, tình cảm hai tỷ muội giữa nương của con và mẫu thân nàng ấy không tồi, lúc trước hai người lại đồng thời có thai, thường xuyên ở bên nhau nói chuyện, mẫu thân nàng ấy ẩn ẩn tiết lộ với nương của con, thân phận của phụ thân hài tử trong bụng quý trọng…… Cho nên ta mới có nhiều cố kỵ.”
Sở Vân Lê có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chu phụ đã mơ hồ biết thân phận phụ thân Thẩm Thu Nghiên. Cũng không kỳ quái vì sao ngày ấy ông biết nữ nhi của mình bởi vì do Ngô Minh và Thẩm Thu Nghiên mới bị thương lại chỉ từ hôn mà không xử lý Thẩm Thu Nghiên.
Chu phụ nhìn tay nải trên bàn: “Điền gia từ hôn, đối với nguyên nhân không đề cập tới một lời, lại còn giận ta…… Rất có thể là bởi vì cái này.”
Sở Vân Lê cũng bực: “Vải dệt này là lúc trước con mua về tính toán làm cho Ngô Minh, sau khi từ hôn, lúc con đang dưỡng thương cũng không để tâm tới cái này, nhưng con đã từ hôn mà quần áo này lại vẫn tặng ra ngoài, nếu để người ngoài biết……” Bởi vì nguyên nhân là nguyên liệu này, cả thị trấn cũng không lớn, sự tình Chu Minh Huyên mua nguyên liệu không phải là bí mật gì, nếu để người có tâm biết được việc này, còn không biết sẽ bố trí nàng như thế nào đâu.
Chu phụ thưởng thức hai nén bạc kia, sau một lúc lâu trầm ngâm, nói: “Nếu con không muốn gả, mà nàng ấy lại một lòng một dạ thì không bằng chúng ta thỏa mãn tâm nguyện nàng ấy?”
Lúc Chu phụ nói ra một câu cuối cùng, phá lệ chú ý sắc mặt của Sở Vân Lê.
Sở Vân Lê nhíu nhíu mi: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Khóe miệng Chu phụ lộ ra ý cười càng sâu, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Huyên Nhi yên tâm, ta sẽ mau chóng đứa nàng ấy xuất giá.”
Kỳ thật cũng không cần Chu phụ động thủ, lại qua một ngày, nhiều người bên ngoài đều đang bàn tán việc Điền gia từ hôn là bởi vì nghe nói giữa hai người Thẩm Thu Nghiên và Ngô Minh có tình cảm, nếu thần nữ đã vô tâm thì Điền gia cũng không cần cưỡng cầu.
Sau khi mọi người đều biết tin tức này, lại liên tưởng đến tình hình lúc trước Chu cô nương từ hôn, rất nhiều người đều ngầm suy đoán việc Chu Minh Huyên từ hôn có lẽ cũng liên quan đến hai người Thẩm Thu Nghiên và Ngô Minh.
Nếu sự thật là như vậy, cô nương được Chu phụ thu lưu và nuôi lớn lại đoạt đi nhân duyên của nữ nhi nhà mình, Chu gia chẳng phải là oan uổng?
Bất quá, nếu oan uổng thì việc này cũng không vẻ vang gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Người ngoài suy đoán như thế nào thì Chu phụ và Sở Vân Lê đều không quan tâm, khiến người ta ngoài ý muốn chính là lời đồn đãi giữa hắn và Thẩm Thu Nghiên lưỡng tình tương duyệt, Ngô Minh cũng mảy may không có giải thích, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, nếu truyền đi lâu còn sẽ liên lụy đến nhà mình, đặc biệt là Chu Minh Huyên đã lui qua một lần thân, vốn dĩ việc nàng kén rể đã không được tốt, nếu như lại thêm việc này……
Sau khi Chu phụ chạy tới hỏi qua Thẩm Thu Nghiên, cho người mời Ngô Minh tới trà lâu để định ra việc hôn nhân. Bất quá nếu đã thay đổi tân nương tử, liền yêu cầu Ngô gia một lần nữa tìm bà mối tới cửa cầu hôn, tam môi lục sính cần phải làm lại từ đầu.
Ngô Minh không dị nghị, nhưng lại đưa ra mong muốn trong vòng hai tháng sẽ được đón dâu. Chu phụ còn ước gì sớm một chút, dứt khoát đồng ý, hôn kỳ được định vào cuối tháng tư.
Tính toán đâu ra đấy, từ lúc cầu hôn đến lúc đón dâu, tổng cộng cũng chỉ một tháng.
Thẩm Thu Nghiên như cũ không thể ra khỏi viện tử, bất quá Ngô Minh đưa ra ý muốn gặp nàng ta một chút, hôn thư cũng đã hạ, hai người hiện giờ đã là vị hôn phu thê, nếu muốn gặp mặt, tự nhiên Chu phụ cũng không hảo ngăn cản.
Ngô gia đã đưa tín vật định tình, vẫn là ngân giới lúc trước đưa cho Chu Minh Huyên kia, sính lễ hẳn là qua mấy ngày sẽ đem tới.
Thẩm Thu Nghiên đi gặp Ngô Minh, Chu phụ từ đầu tới cuối đều phái bà tử trông coi, Sở Vân Lê thân là vị hôn thê cũ của Ngô Minh,lúc này cần phải tránh hiềm nghi, bất quá nàng cũng không có tâm tư xem hai người kia tình chàng ý thϊếp, dứt khoát ở trong phòng đọc sách.