Ở Hoan Hỉ trấn chia ra phố đông và phố tây, bên phố tây bán chút nông cụ và chút thịt cùng đồ ăn, nhiều người bày quầy bán hàng trên đường, mà vị trí của tửu lầu cùng cửa hàng son phấn Chu phủ lại ở phố đông bên này, Sở Vân Lê tạm thời không muốn đi phố tây xem náo nhiệt, vì thế tính toán hồi phủ.
Lúc đến cửa phủ, có nam tử trẻ tuổi một thân bố y đứng ở chỗ người gác cổng đang cùng quản gia nói chuyện, nhìn bộ dáng kia không giống như hạ nhân trong phủ. Nhìn thấy Sở Vân Lê xuống xe ngựa, quản gia vài bước đi tới: “Cô nương đã trở lại?”
Sở Vân Lê gật gật đầu: “Người nọ là ai?”
Quản gia giải thích: “Là thợ săn trong núi, đem gà rừng tới đây hỏi trong phủ có muốn mua hay không.”
Ánh mắt Sở Vân Lê sáng lên: “Lấy đi.”
Quản gia nhịn cười không được: “Xác thật đã lấy, nếu cô nương thích, ta cho hắn thêm một ít bạc, ngày sau để hắn lại đưa chút tới đây.”
Lại áy náy nói: “Cô nương, lúc trước tiểu tử trong nhà lanh mồm lanh miệng, ngài cũng đừng nóng giận, ta đã phạt hắn đi phòng chất củi để chẻ củi, không chẻ đủ ba bốn năm để nhận sai, ta sẽ không cho hắn ra.”
Quản gia là khi Chu phụ còn nhỏ thu lưu vào năm thiên tai, thời điểm vào làm cũng đã vài tuổi, hai người xem như cùng nhau lớn lên, tình cảm không giống bình thường, bất quá hắn cũng biết đúng mực, bằng không cũng không làm được quản gia Chu phủ.
Phàm là cùng Thẩm Thu Nghiên dính líu chút quan hệ, phạt nặng như thế nào đều không quá đáng.
Khi Sở Vân Lê vào cửa, đi ngang qua thợ săn đưa gà rừng tới kia, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ cảm thấy trẻ tuổi, mặt mày lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, khi nàng sắp sửa đi ngang qua liền đối với nàng thi lễ: “Cô nương thiện tâm, cho ta mượn số bạc này, ngày sau sẽ trả lại.”
Sắc mặt thận trọng, ngữ khí chân thành, Sở Vân Lê cảm thấy buồn cười, bạc này là quản gia thưởng cho hắn, cũng chỉ hai lượng bạc, theo như nàng biết, hai lượng bạc đối với mấy người ở sau phố đông này mà nói thì căn bản không coi là cái gì, người bình thường đều là nhận tiền liền đi, nào còn sẽ thật lòng thật dạ cảm tạ?
Nàng hơi hứng thú, tò mò hỏi: “Ngươi thực thiếu bạc?” Lời vừa nói ra, mới cảm thấy người trước mặt thật cao, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu.
Người nọ sửng sốt, thanh âm trầm thấp nói: “Trưởng bối trong nhà bệnh nặng, việc cần bạc để mua thuốc rất cấp bách.” Có lẽ là thanh âm quá thấp, làm cho người ta cảm thấy khổ sở.
Sở Vân Lê trên dưới đánh giá hắn, thấy quần áo chỗ khuỷu tay còn có vết cắt, nhìn ra được đã giặt đến sạch sẽ, vốn dĩ là bố y màu xanh biển lại bị giặt đến trắng bệch. Còn muốn nói hai câu, đột nhiên nhìn thấy chỗ cổng vòm phía trước Thẩm Thu Nghiên mang theo nha hoàn vội vã lại đây, tức khắc có chút bực bội, phân phó Xuân Vũ: “Cho hắn mười lượng bạc, là cho hắn mượn.”
Nói xong, đối với người nọ tùy ý gật gật đầu liền đi vào cửa, tránh đi chỗ Thẩm Thu Nghiên tới, từ bên kia trở về sân.
Dù tính như thế, cũng là không thể tránh được, Thẩm Thu Nghiên mang theo người vội vã đuổi theo: “Huyên Nhi, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói.”
Sở Vân Lê bất đắc dĩ dừng lại bước chân, kỳ thật hôm nay nàng có chuyện quên nói cho Chu phụ, chính là để Thẩm Thu Nghiên mau chóng được gả ra ngoài.
“Ngươi nói.” Sở Vân Lê không chút nào che giấu vẻ không kiên nhẫn của chính mình, dưới chân cũng không dừng lại.
Thẩm Thu Nghiên thân thể đơn bạc, Sở Vân Lê bước đi như bay, nàng ta muốn đuổi theo cũng phải tăng nhanh bước chân, có chút thở hổn hển: “Hôm nay ta nhìn thấy Ngô công tử cùng Ôn cô nương ở tiệm vải, thời điểm Ngô công tử rời đi còn mang theo hai thớt tơ lụa.”
Sở Vân Lê nhíu mày: “Ngươi nói những việc này thì liên quan gì tới ta?”
Vẻ mặt Thẩm Thu Nghiên khó hiểu: “Đương nhiên là có, Ôn cô nương kia quả là không biết xấu hổ, ai cũng biết lúc trước Ngô công tử cùng ngươi có quan hệ, nàng còn……”
“Giữa chúng ta đã không còn quan hệ.” Sở Vân Lê nhìn Thẩm Thu Nghiên bởi vì mệt mà má có chút ửng đỏ, ác ý nói: “Sau này nhà chúng ta cùng Ngô gia sẽ không lui tới nữa, chẳng khác nào người qua đường, hắn lại không thể vào cửa Chu phủ…… Nghe nói cha giúp ngươi định ra một cửa hôn nhân không tồi, ngươi vẫn là hảo hảo chuẩn bị gả đi!”
Sắc mặt Thẩm Thu Nghiên tái nhợt xuống dưới, cắn môi nói: “Ta không muốn gả!”
“Nga?” Sở Vân Lê cười lạnh hỏi: “Vậy ngươi muốn gả cho ai? Không phải là Ngô Minh đi? Lúc trước ngươi còn cùng ta nói giữa các ngươi không có quan hệ gì.”
Sắc mặt Thẩm Thu Nghiên xanh trắng đan xen: “Dù sao ta cũng không gả!”
Sở Vân Lê không để bụng: “Tay nghề ủ rượu của Điền gia là nhiều thế hệ tương truyền, ở huyện thành bên kia còn có người cố ý nhờ người tới đây mua về, ngươi không muốn gả vào Điền gia còn có rất nhiều người nguyện ý, nếu là không muốn thì sớm chút nói cho cha, cũng đừng để ông ấy vì ngươi mà vô duyên vô cớ đắc tội người khác. Dù sao trong vòng hai tháng, ngươi nhất định phải rời khỏi Chu gia."
Nói xong, xoay người liền rời đi.
Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Thu Nghiên không cam lòng: “Huyên Nhi, ngươi cứ tiêu sái như vậy, nói buông tay liền buông tay sao?”
Sở Vân Lê nói thẳng: “Có phải hay không đồ vật của ta đều đặc biệt tốt, bao gồm cả nam nhân, thứ ta có được ngươi đều muốn có? Chỉ bằng việc nam nhân kia giấu ta cùng ngươi câu kết làm bậy, ta liền không có cái gì gọi là lưu niệm.”
Không xé rách mặt, Thẩm Thu Nghiên còn tưởng rằng chính mình rất cao minh, nguyên thân vẫn luôn không hướng bên này hoài nghi là bởi vì hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình không tồi. Lại có Ngô Minh, tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng nguyện ý ứng phó nàng, làm ra một bộ dáng thâm tình.
Ngày ấy dưới tình thế cấp bách mà đẩy nàng, vẫn là lần đầu tiên hắn lộ ra bộ mặt thật.
Thẩm Thu Nghiên triệt để im lặng, Sở Vân Lê cười lạnh: “Từ hôm nay trở đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi cũng không thể tới viện tử ta, hoặc là chờ hai tháng sau gả chồng hoặc là chính ngươi tự mình rời khỏi Chu phủ, đây là xem mặt mũi của nương ta.”
Thẩm Thu Nghiên lui về phía sau một bước, có chút sợ hãi Chu Minh Huyên như vậy, không dám nói tiếp nữa.
Xuân Vũ từ phía sau đuổi theo lại đây, đỡ Sở Vân Lê đi vào trong viện, thấp giọng nói: “Người nọ nói hắn họ Phùng, ngày sau sẽ tự mình tới cửa cảm ơn cô nương, nô tỳ liền cự tuyệt.”
Sở Vân Lê tùy ý nghe xong, cũng không nói chuyện, vốn chỉ là thuận tay hỗ trợ, nàng không cảm thấy sau này giữa hai người còn có liên quan.
Lại qua hai ngày liền truyền ra tin tức, bởi vì Ôn gia không muốn Ôn Tuệ từ hôn, cô nương này liền tuyên bố không phải quân thì không gả, đã hai ngày không ăn uống, Ôn gia đem tin tức che giấu thật tốt, sở dĩ bị truyền ra là bởi vì hôm nay Ôn Tuệ ngất, phải thỉnh đại phu.
Những lời này ẩn ẩn có chút quen thuộc, Sở Vân Lê sau khi nghe được dở khóc dở cười, đồn đãi này…… Chỉ trừ bỏ đương sự là có sự thay đổi người, lúc trước hôn sự giữa Chu Minh Huyên cùng Ngô Minh cũng là vì như vậy mà có.
Bất quá kết quả cũng khác biệt, lúc trước Chu Minh Huyên chỉ đói bụng ban ngày, Chu phụ liền đi tìm Ngô Minh nghị thân. Vốn dĩ người ngoài cũng không biết, khi tin tức truyền ra, hơn phân nửa là từ phụ nhân trong thôn Tam Nam nói ra.