Nàng ngữ khí chân thành, từ đầu đến cuối Sở Vân Lê đối với hai người này sẽ có thêm mấy phần chú ý, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao"
Điền đại phu ở phía trước, vẫn luôn không quay đầu, trên đường đi lên sườn núi, phụ nhân có chút thở hổn hển, chống nạnh tiếp tục bò, vừa nói: "Nhà Ngô gia nghèo, chủ yếu là bởi vì phụ thân Ngô công tử sớm rời đi, thân thể nương hắn yếu đuối, công việc ở ruộng còn phải xài bạc tìm người làm giúp, vốn dĩ không tính tiền công, chút lương thực trên ruộng miễn cưỡng cũng đủ để mẫu tử hai người sinh hoạt, nhưng từ nhỏ Ngô công tử đã có thiên phú đọc sách, việc này khiến cuộc sống của mẫu tử hai người liền khó khăn, cũng thiếu không ít nợ bên ngoài. Bình thường người trong thôn cũng không để ý tới, cũng không giúp được gì. Nhà bọn họ cùng nhiều người trong thôn quan hệ cũng không tốt lắm, nhưng từ khi Ngô công tử thi đậu đồng sinh, thứ hạng cũng không thấp, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có thể có thể đậu tú tài "
Nói đến đây, bà ấy dừng chân lại xoay người lại, thở dốc mấy lần, xem như nghỉ ngơi, Sở Vân Lê cũng mệt mỏi, hai đời cộng lại số lần nàng đi loại đường núi này có thể đếm được trên đầu ngón tay, lập tức cũng nắm chặt thời gian để điều hòa hơi thở.
"Sau đó có rất nhiều người qua lại với nhà họ Ngô. Về sau hắn lại cùng ngươi....." phụ nhân áy náy cười cười: "Nương hắn tìm người trong thôn mượn bạc nói là để hạ sính với Chu gia, vốn dĩ những này người cũng không đồng ý, sau đó hắn nói nguyện ý cho một thành lợi tức, nên nhiều người đều động tâm."
Kinh ngạc trên mặt Sở Vân Lê không che giấu được, chuyện cho một thành lợi tức này, Chu Minh Huyên cũng không biết, nàng lúc trước thấy Ngô gia nợ bên ngoài nhiều như vậy, mặc dù tức giận, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào, bởi vì này biểu thị Ngô gia đủ coi trọng nàng, cho nên khi trả bạc coi như sảng khoái.
"Bất quá về sau các ngươi thối lui hôn sự, nhiều người liền sốt ruột, lúc này mới nhịn không được vào ngày đại hỉ liền đòi bạc Ngô gia."
Phụ nhân quay người lại tiếp tục leo núi: "Hôm đó tân nương tử xác thực lấy bạc cùng hai cái cái rương ra trả hết nợ cho người bên trong thôn. Sau vài ngày an tĩnh, tức phụ Ngô gia liền cãi nhau với bà bà, thím ở sát vách Ngô gia nghe được, nói là bà bà nàng ta mượn nhà mẹ đẻ không ít bạc, cữu cữu cũng tới cửa hỏi nợ, tân nương tử không lấy ra nổi bạc, bà bà không tin, còn khuyến khích Ngô công tử ban đêm không vào phòng nàng ta, còn có bà tử hồi môn kia của nàng ta tựa hồ đã chiếu cố nàng ta từ nhỏ, sau khi gả tới, lúc trước bà bà nàng ta bởi vì sắp xếp hôn sự mà bị bệnh, không biết là bệnh thật hay giả, dù sao thì cả ngày đều nằm ở trên giường, một ngày ba bữa đều đưa đến trên tay bà tử kia. Tất cả mọi chuyện Ngô gia đều rơi xuống trên người, bà tử kia không tới hai ngày liền bị bệnh, sau khi bị bệnh thì bên trong nhà cũng không chịu bỏ tiền ra mời đại phu, mắt thấy khả năng bà tử kia liền không ổn rồi, hai ngày nay đều nháo tới nháo lui. Hôm qua, thời điểm ta đi ngang qua Ngô gia còn nghe thấy tức phụ Ngô gia hỏi bà bà muốn bạc để mua thuốc đấy."
Sở Vân Lê dọc đường im lặng nghe, mặt ngoài nhìn không ra nàng quan tâm đối với việc này.
Phụ nhân liếc trộm sắc mặt nàng vài lần, cười nói: "Từ khi tân nương tử vào cửa, tất cả sự tình ở Ngô gia đều là bạc, thực sự tính không được là người nhà tốt lành gì. Lúc trước nghe nói ngươi và Ngô gia tức phụ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đợi nàng ta không còn bạc, nhất định sẽ đến cầu ngươi."
Phía sau câu này liền có ý tứ đề điểm cho nàng. Thiếu chút liền nói rõ nếu như không muốn hỗ trợ thì phải tránh xa.
Sở Vân Lê không lộ chút biểu cảm nào, đưa tay chỉ phía dưới gốc cây, hỏi: "Nấm này có thể ăn sao "
Phụ nhân ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "A..., là tùng cô, có thể ăn ."
Nói xong, bà ấy quét mắt một vòng thấy Điền đại phu trước mặt, dừng chân: "Các ngươi muốn hái thuốc thì phải đi thâm sơn, vì vậy phải cẩn thận, tùng cô trong núi sâu lớn hơn, nếu Chu cô nương yêu thích, thì hái thêm chút đem về."
Sở Vân Lê ẩn ẩn hiểu rõ, phụ nhân đây là muốn đem những cây nấm này hái về, nàng đương nhiên sẽ không bởi vì vậy mà tức giận, phụ nhân nhà nông phàm là thứ có thể cho vào miệng thì đại khái đều muốn chọn thêm, chuyện thường tình mà thôi.
Lại có, vừa rồi bà ấy kể chuyện tình hình của Ngô gia, cũng không đơn giản là bát quái. Suy nghĩ cẩn thận, cũng là muốn bán cho nàng một ý tốt.
Con đường sau đó chính là Sở Vân Lê và Xuân Vũ còn có hộ vệ, lại thêm Điền đại phu, chung quanh rừng cây càng ngày càng rậm rạp, hộ vệ ở phía trước mở đường, trong lúc nhất thời ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc, chính là âm thanh Điền đại phu thấp giọng dạy bảo nàng dược liệu.
Sở Vân Lê nghe rất nghiêm túc, đột nhiên nàng tựa hồ ẩn ẩn nghe thấy phía xa có tiếng nữ tử cầu cứu, sau khi cẩn thận lắng nghe, vừa lúc Điền đại phu bọn họ cũng nghe thấy.
Điền đại phu sắc mặt thận trọng: "Mấy năm này mưa thuận gió hoà, nơi này bình thường sẽ không có người đến, không biết là người phương nào cầu cứu "
Sở Vân Lê còn nhớ đến chính mình muốn làm nhiều việc thiện, lập tức nói: "Không bằng chúng ta đi xem một chút "
Nữ tử thời này mảnh mai, cơ hồ không có võ công, bất quá là nữ tử cũng không dám đến nơi này nếu bên cạnh không có hộ vệ, Sở Vân Lê dù muốn làm việc thiện cũng sẽ không đề nghị, nàng vẫn phải cân nhắc đến sự an toàn của bản thân.
Điền đại phu là thầy thuốc, vốn là người thiện lương, lập tức không dị nghị, nhấc chân liền đi đến hướng nơi phát ra âm thanh.
Một đoàn người đi nửa khắc đồng hồ, tiếng cầu cứu của nữ tử càng gần, mọi người cũng nhìn thấy người trước mặt, một nông gia cô nương thực bình thường, một thân áo vải trên người đầy miếng chắp vá, trong tay có hai cái giỏ, bên trong đựng chút dược liệu không coi là quý báu, bất quá ở y quán đúng là thu mua.
Điền đại phu sau khi thấy rõ ràng cô nương trước mặt, tiến lên mấy bước rồi ngồi xuống: "Thúy Nhi, có chuyện gì vậy?"