Phùng Thiều An đứng dậy, đối với Chu phụ thi lễ: “Chu lão gia, ngài không cần trách tội Chu cô nương. Nàng chỉ có ý tốt, là ta không chú ý nam nữ khác biệt, ngài nếu muốn trách tội, chỉ cần trách ta là được.”
Chu phụ còn muốn nói nữa, lúc này dược đồng từ phía sau hậu viện chạy ra tới, nhìn thấy tình hình trong phòng, vội đi qua tiếp nhận công việc của Sở Vân Lê: “Chu cô nương, việc như vậy để ngài làm không thích hợp, vẫn là để tiểu nhân tới.”
Không khí trầm mặc, Chu phụ mang theo Sở Vân Lê hồi phủ, dọc theo đường đi nàng thường thường trộm vén rèm lên nhìn biểu tình của Chu phụ, nhìn không ra rốt cuộc ông có cao hứng không.
Trở lại trong phủ, Chu phụ vẫn luôn đem nàng đưa vào trong viện, không nói một lời, nhìn dáng vẻ tựa hồ thật sự tức giận.
Trong lòng Sở Vân Lê có chút buồn, kỳ thật trong thâm tâm nàng muốn học học trung y để làm việc thiện, thuận tiện học y thuật để kiếm bạc cũng tiếp tục làm việc thiện, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy học y rất thích hợp với nàng.
Bất quá Chu phụ bên này nếu không muốn, không biết Chu Minh Huyên có thể trách tội nàng hay không.
Sở Vân Lê nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cha, ngài đừng nóng giận.”
Chu phụ liếc nhìn nàng một cái, bưng chén trà Xuân Vũ đưa lên, cau mày nói: “Tiểu tử Phùng gia kia kỳ thực không tồi, thân hình cao lớn đĩnh bạt, người cũng tuấn tú, chính là hơi đen, bất quá chỉ cần che chắn thì cũng có thể trắng lên chút, về sau diện mạo của hài tử hẳn là không tồi, chỉ là hắn không đọc sách, không biết thiên phú đọc sách như thế nào……”
Sở Vân Lê cứng họng, sau một lúc lâu cũng không tiếp lời được, trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ ngắn ngủn một thời gian mà Chu phụ đã nghĩ tới hài tử trên người…… Vội ngăn cản lời nói: “Cha, ngài đang nói cái gì vậy?”
Chu phụ nhướng mày: “Việc hôn nhân của con không nên kéo dài lâu, vi phụ thấy hắn chính là người thích hợp.”
Trong lòng Sở Vân Lê liền nghĩ ra một cái ý tưởng, nàng nhất định phải xua tan ý nghĩ của chan mình, vội nói: “Cha, con và hắn chỉ gặp qua hai lần, cha còn chỉ vừa gặp lúc nãy, tình hình trong nhà của người ta hay tính tình của bản thân hắn chúng ta một chút cũng không biết, người vì sao có thể nói là thích hợp vậy?”
Chu phụ trầm ngâm, uống một ngụm trà: “Con nói cũng đúng. Nếu không muốn thì chúng ta lại nhìn xem.”
Nhìn dáng vẻ xem như đã từ bỏ ý định để Phùng Thiều An làm con rể.
Kỳ thật có rất nhiều người đều không muốn ở rể, trừ phi quá nghèo mà không cưới được tức phụ, hoặc là trong nhà không có trưởng bối không có vướng bận, hoặc là ham ăn biếng làm không vì chính mình suy xét mới có khả năng nguyện ý tới cửa ở rể.
Sở Vân Lê không biết chính là Chu phụ đưa ra cái ý này, kỳ thật cũng không phải thật sự muốn Phùng Thiều An làm con rể, mà là lại thử một lần nữa. Ngô Minh thành thân, mặt ngoài thấy nàng đã buông, nhưng sau khi từ hôn nàng lại bắt đầu đọc sách, sau khi thành thân lại bắt đầu học y, mười mấy năm trước Chu Minh Huyên cũng không có nghiêm túc như vậy, việc này ở trong mắt Chu phụ, hết thảy mọi hành động của nàng đều là bị Ngô Minh kí©h thí©ɧ.
Hôm nay ông cố ý diễn trò nhắc đến chuyện này, kỳ thật là để thử thái độ của Chu Minh Huyên đối với nam nhân khác, hiện tại xem ra có phản kháng, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được, như vậy cũng không sao.
Chu phụ không đề cập đến chuyện hôn sự, Sở Vân Lê âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Điền đại phu biết nàng muốn băng bó cho người bệnh, ông sẽ để cho nàng băng bó những vết thương nhỏ đơn giản trên người của phụ nữ.
Chớp mắt đã là tháng bảy, năm nay thời tiết nắng nóng, mưa nhiều, Điền đại phu muốn lên núi hái thuốc, Sở Vân Lê tự nhiên cũng muốn đi theo, sau khi học xong có thể tự mình thuốc về rồi phơi dược liệu, so với việc chỉ nhìn chằm chằm vào sách thì tốt hơn nhiều, chuyện nàng muốn làm, chẳng sợ ngay từ đầu Chu phụ không đáp ứng, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được nàng.
Con đường lên núi gần nhất ở Hoan Hỉ trấn chính là ở phía sau núi thôn Tam Nam.
Sở Vân Lê mang theo Xuân Vũ còn có hộ vệ do Chu phụ cấp đi theo Điền đại phu hướng tới thôn Tam Nam mà đi.
Này vẫn là lần đầu tiên Sở Vân Lê đi tới, đương nhiên, đời trước Chu Minh Huyên gả tới, tuy rằng bởi vì nguyên nhân bị bệnh nặng nên cơ hồ không ra khỏi cửa, nhưng nàng vẫn là quen thuộc đối với Tam Nam thôn.
Thời điểm bọn họ đến trong thôn trời vừa tờ mờ sáng, nhưng trong thôn rất nhiều người đã dậy, nhìn thấy Điền đại phu đều sẽ dừng lại chào hỏi, cũng sẽ gật đầu với Sở Vân Lê ở phía sau Điền đại phu xem như chào hỏi qua.
Khi bọn họ lên núi, gặp một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, bà ấy nhìn thấy Điền đại phu thì rất kích động, nói lời cảm tạ với ông. Nữ nhi của bà gả chồng đã hai ba năm mà một chút tin tức tốt cũng không có, nhà chồng đã rất bất mãn, bà ấy mang theo nữ nhi đi lên trấn trên để Điền đại phu chẩn trị, sau mấy tháng cực khổ uống thuốc nước đắng, ngày hôm qua cư nhiên đã truyền ra tin tức tốt, thời điểm này còn muốn tự mình tới cửa cảm tạ.
Phụ nhân thật cao hứng cũng hay nói, sau khi nhìn thấy Sở Vân Lê cũng cười cười cùng nàng chào hỏi, còn nói: “Chu cô nương không gả vào Ngô gia, thực sự là vận khí tốt.” Trong giọng nói tràn đầy may mắn.