Nghe vậy, Sở Vân Lê ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt, khi nhìn thấy hắn so với chính mình cao hơn một cái đầu mới bừng tỉnh nhớ tới vị nam tử trẻ tuổi bán gà rừng lúc trước gặp ở cửa Chu phủ, khi đó nàng còn phân phó Xuân Vũ đem tới cho hắn mười lượng bạc.
Nhớ lại lúc trước Xuân Vũ nói hình như hắn họ Phùng, Sở Vân Lê cũng không cự người ngàn dặm, mấy ngày gần đây nàng ở trong y quán bốc thuốc với tâm tư không muốn thêm phiền toái cho Điền đại phu, dù là chăm sóc người bệnh hay là người nhà của người bệnh thì gương mặt nàng vẫn luôn tươi cười đón chào. Cho nên, khoé miệng nàng không tự giác mà nhấc lên chút ý cười, gật gật đầu nói: “Phùng công tử.”
Dứt lời, liền nhìn thấy thần thái trong mắt người trước mặt đột nhiên sáng lên: “Chu cô nương còn nhớ rõ ta?”
“Đương nhiên.” Sở Vân Lê cười gật đầu, gần đây người này thường xuyên tới Chu phủ đưa vài con thỏ, gà rừng, phòng bếp bên kia nhận được đều sẽ đưa cho nàng một phần. Mỗi lần ăn, đều không tự chủ được mà nhớ tới hắn.
Nghĩ đến mỹ vị của gà rừng cùng thỏ hoang, Sở Vân Lê nhịn không được trên dưới đánh giá hắn: “Thân thể Phùng công tử không khoẻ?”
Sau khi đánh giá, mới phát hiện quần áo trên vai người trước mặt đã bị một vật giống như móng vuốt sắc nhọn xé thành nhiều mảnh, ẩn ẩn có thể thấy được vết máu, nàng lập tức đứng dậy: “Bị thương?”
Phùng Thiều An cười cười: “Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là vị trí vết thương không thuận tiện, muốn tìm đại phu hỗ trợ băng bó một chút.”
Hôm nay không có phiên chợ, cơ hồ không có người bệnh nên Điền đại phu đã trở về. Nhà ông ấy cách đây cũng không xa, nếu là có trường hợp khẩn cấp, dược đồng có thể kịp thời đi gọi ông ấy.
Mấy ngày nay Sở Vân Lê chỉ bốc thuốc, cũng không được chữa bệnh, kỳ thật nàng rất muốn giúp người bệnh băng bó, bất quá vẫn luôn không cơ hội, người bị thương cũng không nhiều lắm, người nguyện ý đến y quán băng bó thì càng ít, hai là Chu phụ cũng không quá nguyện ý cho nàng băng bó cho bệnh nhân khi chưa có định ra việc hôn nhân, sợ thanh danh nàng bị tổn hại. Ba là Điền đại phu cũng không nguyện ý để một người vừa mới học dược lý như nàng chữa bệnh cho người ta, cho dù là băng bó cũng không được.
Sở Vân Lê trái phải nhìn quét một vòng, dược đồng cũng không ở đây, có lẽ đã đến hậu viện phơi dược liệu, nàng giật mình, giương mắt nhìn về phía người trước mặt: “Phùng công tử, ngươi có muốn hay không…… Để ta giúp ngươi băng bó?”
Phùng Thiều An giật mình trong giây lát, khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của nàng, không khỏi gật đầu.
Gật đầu xong mới bừng tỉnh chính mình vừa đáp ứng cái gì, nữ nhi Chu gia ở Hoan Hỉ trấn chính là có tiếng được cưng chiều, lúc này mới bao lâu, nơi nào học qua băng bó?
Bất quá hắn chỉ cần nghĩ đến ánh mắt sáng lấp lánh nóng lòng muốn thử kia của nàng, liền không cảm thấy hối hận, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, đa tạ Chu cô nương.”
Sở Vân Lê hứng thú bừng bừng rời khỏi quầy, mời hắn đến một bên ghế ngồi xuống, lại chạy tới cầm hòm thuốc, cắt đứt tay áo hắn, chờ đến khi nhìn thấy bả vai huyết nhục mơ hồ liền nhíu mi: “Đây là làm thế nào lại bị thương?”
Khi nói chuyện liền bắt đầu động thủ, lấy nước thuốc đặc thù dùng để tẩy rửa miệng vết thương bôi lên, sắc mặt Phùng Thiều An căng chặt, ngữ khí lại bình đạm: “Gặp gỡ đại trùng.”
Sở Vân Lê kinh ngạc: “Vậy mà ngươi còn có thể toàn thân rút lui, vận khí cũng thật tốt.”
Đại trùng, chính là lão hổ, trừ bỏ trên vai có thể thấy được vết thương sâu tận xương thì ở những chỗ khác tựa hồ đều không có việc gì.
Phùng Thiều An cười: “Trước đây ta đặt bẫy, vốn chính là muốn đi bắt nó, chỉ là rốt cuộc sức lực vẫn không đủ.”
Sở Vân Lê giúp hắn bôi thuốc nước, đột nhiên từ cửa truyền đến một tiếng quát lạnh: “Đang làm gì!”
Thanh âm quen thuộc, Sở Vân Lê giương mắt, liền nhìn thấy Chu phụ nghiến răng nghiến lợi đứng ở cửa, lại không phải đối với nàng mà là đối với Phùng Thiều An trên ghế.
Chu phụ bước vào cửa, sắc mặt không quá tốt, lại lần nữa hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Sở Vân Lê cầm trong tay chiếc khăn đen tuyền dính nước thuốc, mặt đầy hắc tuyến, “Cha, con đang băng bó cho người bệnh, người lớn tiếng như vậy làm cái gì?”
Chu phụ trừng mắt liếc nàng một cái: “Ta cho con học y, lại không kêu con băng bó cho người ta.”
Sở Vân Lê vô tội mà chớp chớp mắt: “Không giúp người bệnh băng bó miệng vết thương, sao có thể coi là học y? Vậy con học làm cái gì, băng bó cho chính mình sao?”
Chu phụ vội vỗ vỗ miệng: “Phi phi phi…… Nói hươu nói vượn.”
Lại chỉ vào hai người một ngồi một đứng trước mặt: “Ta cho con học dược lý là để nghiên cứu phấn mặt, không phải để con làm đại phu. Các ngươi như vậy nếu bị người nhìn thấy, còn có thanh danh gì nữa? Khuê nữ a, sau này chính là con phải thành thân, truyền thừa của Chu gia còn ở trên người của con, nếu con không thành thân và có hài tử, chẳng phải là khiến ta thẹn với liệt tổ liệt tông?” Chu phụ vô cùng đau đớn, lại còn hạ giọng.
Sở Vân Lê đánh giá chính mình một phen, lại đánh giá Phùng Thiều An “Quần áo bất chỉnh” một phen, đối với nam nữ chưa lập gia đình mà nói, xác thật có chút quá thân cận, nhưng nếu là quan hệ giữa đại phu cùng người bệnh thì cái này thực bình thường. Hơn nữa, trong lời nói và động tác giữa hai người không hề có chút mờ ám nào, thật sự không đến mức như thế.