Nàng ta nhìn quanh một vòng, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng dập tắt, độ cung nơi khóe miệng hạ xuống. Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Ngô Minh ôn nhuận tràn đầy xin lỗi cách ván cửa hơi mỏng truyền đến: “Nghiên Nhi, ta có chuyện muốn cùng nàng thương nghị.
Ngô gia vào ngày đại hỉ phát sinh sự tình, sau một ngày liền truyền tới Hoan Hỉ trấn, bên này tân nương tử vừa vào cửa bên kia đã bị người tới đòi nợ, thậm chí là bị bức đến gõ cửa tân phòng, lại buộc tân nương tử xuất bạc ra trả nợ, cuối cùng vẫn không đủ trả phải xuất ra hai rương gỗ trong của hồi môn, lúc này mới xem như xong.
Chuyện như vậy ở Hoan Hỉ trấn có thể nói là lần đầu tiên phát sinh, mọi người sau khi biết chuyện nói như thế nào đều có, nói mọi người Tam Nam thôn quá khắc nghiệt, vào hôm đại hỉ của người ta cũng tới đòi nợ. Cũng có người cảm thán nói Ngô gia đã nghèo thành như vậy còn có thể cưới vợ, quả nhiên dù là nam tử thì diện mạo cũng rất quan trọng. Càng có người nói trực tiếp hơn, Ngô Minh cùng biểu cô nương Chu gia cấu kết làm bậy khiến cô nương ruột thịt của Chu gia tức giận cho lui việc hôn nhân, thật là ngu ngốc. Nếu là cô nương Chu gia gả qua, chẳng sợ người ta đòi nợ, chút bạc này, còn không phải lập tức liền đem ra đuổi chủ nợ đi?
Thời điểm Sở Vân Lê biết chuyện này vừa mới ngủ dậy, Xuân Vũ đang giúp nàng mặc quần áo, cười vui vẻ đem chuyện đáng chê cười này kể cho nàng nghe, cuối cùng nói: “Từ hôn quả nhiên là đúng đắn, vô luận ngày tháng sau đó trôi qua như thế nào, chuyện lớn cả một đời lại xảy ra như vậy, khả năng đời này sẽ nghẹn khuất đến hoảng.”
Một bên nói một bên còn trộm nhìn sắc mặt của nàng, nha đầu này tuy là nói giỡn, kỳ thật cũng đang trấn an nàng, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng.
Sở Vân Lê dở khóc dở cười, nếu là Chu Minh Huyên ở đây, khả năng thật sẽ khó chịu, nhưng việc này ở trên người nàng thật sự là cảm giác gì cũng không có. Thậm chí bởi vì hai người này thành thân, sau này hẳn là sẽ rời xa Chu gia, trong lòng nàng càng thả lỏng thêm một chút
.
Không chỉ có Xuân Vũ lo lắng, thời điểm ăn sáng, Chu phụ thấy sắc mặt nàng bình thường, tựa hồ mới thả lỏng một chút, vài lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói: “Huyên Nhi, nam nhân tốt trên đời rất nhiều, sau này cha nhất định vì con chọn một người tốt, giống như cha đối với nương con toàn tâm toàn ý.”
Vẫn làkhông tin tưởng nàng thật sự bỏ qua Ngô Minh.
Sở Vân Lê lại nhiều lần bảo đảm, cũng không biết Chu phụ có tin hay không.
Thẩm Thu Nghiên đã gả đi, hôm lại mặt bị cự tuyệt, Chu phụ nói nuôi nàng ta lớn cũng không cần nàng ta báo ân, hiện giờ nếu đã thành thân thì sinh hoạt cho tốt, để Chu mẫu dưới chín suối yên tâm cũng chính là báo đáp ân tình của ông.
Nghe ý tứ của lời nói kia chính là sau này cũng không dự định gặp lại Thẩm Thu Nghiên.
Dù là như thế, cũng không ai nói rằng ông ấy không đúng.
Sở Vân Lê nhàn rỗi, chuyên tâm học biết chữ, nàng vốn chính là có ý chí kiên định, sau một tháng liền học được hơn phân nửa, chỉ là chữ viết có chút không tốt, cái này cần chậm rãi luyện tập, không được gấp gáp.
Tâm tình tốt, liền có tâm tư vì sau này mà suy xét, quỷ sai nói muốn làm nhiều việc thiện, nàng tới nơi này một chuyến, đương nhiên sẽ tận lực thử xem.
Chỉ là, không có bạc thì cái gì cũng đều không thành, muốn kiếm bạc còn phải cố gắng.
Cửa hàng son phấn của Chu phụ đều dùng công thức do tổ tiên truyền xuống, hơn phân nửa đều là son phấn bình thường, muốn kiếm được nhiều hơn vẫn là phải bỏ thêm vài loại dược liệu có thể điều trị da thịt, son phấn bình thường thì có lẽ người ngoài sẽ biết một ít phối phương cùng cách làm, nhưng mấy loại quý trọng kia lại là bí mật bất truyền.
Son phấn trong cửa hàng này ở Hoan Hỉ trấn là đủ dùng, nhưng nếu cầm tới huyện thành chính là không đủ nhìn.
Sở Vân Lê suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chính mình rất cần thiết học một chút dược lý. Nàng đã trải qua một đời, có nhiều thứ nhìn thấy nghe thấy nhưng hạ nhân cũng không biết, ví dụ như thuốc mỡ có thể làm mờ tàn nhan dưỡng nhan…… Nếu cân nhắc làm ra được một ít còn sợ không kiếm được bạc?
Vì thế, sau khi học chữ, Sở Vân Lê lại muốn học y.
Chu phụ không chút dị nghị, chỉ sợ Ngô Minh và Thẩm Thu Nghiên thành thân sẽ ảnh hưởng đến nàng, sợ nàng suy sút, bây giờ thấy nàng tràn đầy sức sống, có ý chí chiến đấu như vậy kỳ thật rất cao hứng, còn nói Điền đại phu ở trấn trên được công nhận là y thuật tốt nhất tới dạy nàng y thuật.
Sau khi học y, Sở Vân Lê triệt để bắt đầu bận rộn.
Ngay từ đầu Điền đại phu cho nàng học thuộc lòng, Sở Vân Lê hạ quyết tâm học, hai tháng liền đem một quyển y thư học thuộc xong, ngay từ đầu Điền đại phu là không quá vui vẻ dạy nàng, cô nương Chu gia được nuông chiều ai cũng biết. Bất quá chỉ hai tháng có thể học thuộc xong, chứng minh nàng rất chăm chỉ, Điền đại phu cũng không kháng cự như lúc đầu, còn cho nàng tới hiệu thuốc giúp đỡ bốc thuốc.
Chu phụ vốn dĩ không quá vui khi nàng xuất đầu lộ diện, thanh danh là phụ, chỉ là sợ nàng mệt mỏi, bất quá nàng chính mình khăng khăng rốt cuộc cũng không lay chuyển được nàng, lại quy định không thể đi phiên chợ và mỗi ngày chỉ cho phép ở hiệu thuốc một canh giờ mới miễn cưỡng đồng ý bỏ qua.
Ở trong hiệu thuốc đều có muôn hình muôn vẻ loại người, Sở Vân Lê xem như được mở rộng tầm mắt, cũng biết càng nhiều sự tình của Hoan Hỉ trấn, cũng biết rất nhiều phong tục.
Một ngày này, vào sau giờ ngọ, Hoan Hỉ trấn không có tập (phiên chợ), kỳ thật có chút quạnh quẽ, thời tiết nóng bức, người cũng mơ màng sắp ngủ thì ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm nam tử trầm ổn: “Đại phu có ở đây không?”
Sở Vân Lê vốn dĩ đã tính toán hồi phủ, nghe vậy liền nhìn về người phía cửa, có chút quen mắt, nàng cũng không để ở trong lòng, mấy ngày gần đây nàng thấy rất người nhiều, có lẽ đã gặp qua đâu đó.
Sau khi người nọ nhìn thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên, đi đến trước mặt nàng khom người thi lễ: “Chu cô nương cũng ở nơi này?”