Sau khi Chu phụ biết nàng thích đọc sách, còn cố ý tìm một lão đồng sinh tới cửa dạy nàng biết chữ, mỗi ngày một canh giờ.
Là người biết tôn sư trọng đạo, Sở Vân Lê miễn cưỡng xem là đệ tử của lão đồng sinh, cho nên mỗi ngày sau giờ học đều sẽ tự mình tiễn lão phu tử ra tới cổng lớn, nhìn ông lên xe ngựa mới quay lại.
Chỉ là xe ngựa lão phu tử còn chưa có khởi hành thì xe ngựa đưa Thẩm Thu Nghiên đi gặp Ngô Minh liền tới.
Sở Vân Lê không để ý tới nàng ta, sau khi nhìn xe ngựa lão phu tử rời đi liền xoay người tính toán trở lại viện tử luyện thêm vài chữ.
Phía sau truyền đến thanh âm Thẩm Thu Nghiên: “Huyên Nhi, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương nghị.”
Sở Vân Lê cũng không quay đầu lại: “Ngươi vẫn là sớm chút trở về thêu áo cưới đi.”
Thẩm Thu Nghiên không chịu bỏ qua, đuổi theo: “Huyên Nhi, chuyện rất trọng yếu. Ngươi nếu không cho ta nói, ta liền không trở về phòng.”
Sở Vân Lê cười lạnh: “Có trở về hay không, có bản lĩnh thì ngươi dọn ra ngoài mới phải đấy.”
Thẩm Thu Nghiên cắn môi đuổi theo nàng: “Huyên Nhi, ta nghiêm túc, cuối tháng ta phải xuất giá, thời gian gấp như vậy, của hồi môn tới kịp không?”
Nhắc tới của hồi môn, Sở Vân Lê liền hứng thú, dừng lại bước chân, nói: “Lúc trước cha ta cho rằng ngươi sẽ gả đi vào mùng mười tháng tư, của hồi môn đã chuẩn bị tốt, nghe nói đã dọn vào viện tử của ngươi…… Ngươi không thấy sao?”
Thẩm Thu Nghiên đương nhiên thấy được cái gọi là của hồi môn kia, chính là một chút đồ dùng trong nhà, đầu vẫn là loại bình thường, một bộ khoảng bảy tám lượng bạc, mấy cô nương trong thôn có chút được sủng ái trong nhà đều có thể chuẩn bị được một bộ, lại có chính là quần áo bốn mùa và chăn, thoạt nhìn chẳng thiếu thứ gì, nhưng từng đó căn bản không đáng giá bao nhiêu bạc, nhớ tới Ngô Minh giấu diếm bà tử vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa thư cho nàng ta, nàng ta âm thầm cắn răng: “Những thứ khác đâu, ví dụ như vật trang trí cùng một ít hòm bạc, hòm lương thực……”
“Ngươi không cảm thấy chính mình quá phận sao?” Sở Vân Lê đánh gãy lời nàng ta: “Chính là ngươi đoạt vị hôn phu của ta, cha ta còn hảo ý chuẩn bị cho ngươi của hồi môn, đều là xem ở trên mặt mũi của nương ta. Đừng có mà không biết đủ, ngươi có tin hay không ta đem những thứ trong viện tử của ngươi đều thu hồi hết?”
Sắc mặt Thẩm Thu Nghiên tái nhợt: “Huyên Nhi, sự tình của Ngô công tử ta thực xin lỗi ngươi, nhưng chuyện tình cảm này vô pháp khống chế, chính ngươi là người rõ ràng nhất không phải sao? Nếu ngươi thực sự nhịn không được tức giận, ta xin lỗi ngươi còn không được sao?”
Sở Vân Lê trầm mặc xuống, việc cướp đi vị hôn phu này không đáng kể chút nào, Thẩm Thu Nghiên và Ngô Minh chính là nợ tính mạng hai cha con Chu gia, há miệng xin lỗi là có thể vuốt phẳng hết thảy?
Bất quá việc này còn chưa có phát sinh, nói ra cũng sẽ không ai tin, nàng lạnh nhạt nói: “Ta không có cách nào tha thứ cho ngươi. Nói lại một lần nữa, ta không phải nói giỡn, nếu ngươi không cam lòng, những của hồi môn đó ta đều sẽ không để ngươi mang đi.” Cuối cùng, bổ sung thêm: “Bất quá sính lễ Ngô gia ngươi ngược lại có thể đem về toàn bộ."
Nghe được sính lễ, sắc mặt Thẩm Thu Nghiên xanh trắng đan xen, mới vừa rồi Ngô Minh đã nói việc này bên trong thư, nói xin lỗi nàng, nói lúc trước hạ sính cho Chu Minh Huyên đã mượn rất nhiều đang nợ bên ngoài, lúc từ hôn lại không thể lấy lại, bây giờ tới lượt nàng ta, những hàng xóm đó lại không chịu cho mượn, khả năng phải ủy khuất nàng ta. Bất quá cũng hứa hẹn chờ sau khi thành thân sẽ hảo hảo bồi thường nàng ta.
Sau khi chuyện Thẩm Thu Nghiên dây dưa với Sở Vân Lê muốn đòi của hồi môn bị Chu phụ biết, vốn dĩ có hòm lương thực hai trăm cân liền trực tiếp sai quản gia đổi thành hai mươi cân, dù sao cũng là số chẵn là được.
Sau khi Thẩm Thu Nghiên biết, nàng ta hoàn toàn an tĩnh.
Không an tĩnh không được, nếu lại dây dưa vài lần, khiến Chu phụ thật sự thu hồi những đồ dùng vật dụng đó thì nàng ta phải chỉ là một lớp áo cũng không có mà ngay cả mặt mũi cùng không còn.
Thời tiết càng ngày càng nóng, ngày Ngô gia hạ sính khi cực kỳ điệu thấp bộ dáng, sính lễ nhìn thì quy củ nhưng lại thực bình thường, cùng với phần trước kia của Chu Vân Huyên tự nhiên là không thể so.
Hai người Chu phụ và Sở Vân Lê cũng không xem, trực tiếp để quản gia nâng vào trong sân Thẩm Thu Nghiên, toàn bộ đều để nàng ta làm của hồi môn, việc này Chu phụ không giấu diếm ngược lại còn cố tình cho người để lộ ra ngoài.
Dù sao người của Hoan Hỉ trấn đều biết, ông nuôi Thẩm Thu Nghiên, tất cả đều là xem ở trên mặt mũi phu nhân, cho dù nàng ta đoạt vị hôn phu của nữ nhi cũng hảo hảo chuẩn bị của hồi môn đưa nàng ta xuất giá.
Vào ngày cuối cùng của tháng tư, Ngô Minh tới cửa đón dâu, Chu phụ chờ Thẩm Thu Nghiên dập đầu rời đi. Chỉ cần một cái dập đầu này, ngày sau chẳng sợ phụ thân quý nhân của nàng ta tìm tới, cũng nói không nên lời là Chu gia không phải, chỉ còn một bước, tự nhiên Chu phụ sẽ không thất bại trong gang tấc.
Sở Vân Lê căn bản hôm nay không có ở trong nhà, ngày hôm đó là đại tập, nàng chạy đến tửu lâu ăn gà nướng.
Lúc Ngô Minh khí phách ngồi trên lưng ngựa cười vui vẻ mang theo Thẩm Thu Nghiên đi ngang qua phía dưới tửu lâu, còn hăng hái chắp tay thăm hỏi đối với người chúc mừng ở hai bên đường, Xuân Vũ ghé vào cửa sổ, căm giận nói: “Xem bộ dáng Ngô công tử chính là thiệt tình cao hứng.”
Sở Vân Lê đoán được nàng ấy cũng chưa nói hết câu, lúc trước ở cùng Chu Minh Huyên, Ngô Minh xác thật có chút miễn cưỡng, động một chút là không nói lời nào khiến nàng tự rời đi, dù thế nào thì Chu Minh Huyên cũng phải tìm hắn để tạ lỗi lại còn phải ăn nói khép nép mới có thể một lần nữa được đối đãi ôn nhu. Vậy mà hiện giờ không giấu nổi vui mừng như vậy, là cái mà Chu Minh Huyên chưa bao giờ thấy qua.
Nàng che ngực, nhìn đội ngũ đón dâu phía dưới đi qua, nhẹ giọng nói: “Hiện tại khá tốt, bọn họ giống nhau đều là người xấu, vốn chính là trời sinh một đôi, chúng ta không nhúng vào.”
Đội ngũ đón dâu dọc theo đường đi ra khỏi thị trấn, hướng về phía Tam Nam thôn, trong thôn có hỉ, các nhà đều sẽ tới cửa hỗ trợ, bất quá hôm nay phụ nhân hỗ trợ ở Ngô gia có chút bất đồng, tuy rằng cũng nói chuyện phiếm, nhưng tựa hồ phá lệ chờ mong tân nương tử, thỉnh thoảng liền giương mắt nhìn xem, còn có người chờ không kịp bèn phân phó hài tử trong nhà đi tới cửa thôn chờ.
Mắt thấy đội ngũ đón dâu đã tới, mọi người như ong vỡ tổ đều vọt tới cửa viện, lại không phải chú ý tới cỗ kiệu mà là nhìn về từng cái rương cột hoa hồng lớn ở phía sau cỗ kiệu.