Phong Hà nói: “Những thứ này ta đều biết, chỉ là thế giới trước ta có mấy cái nhiệm vụ chính, ví dụ như phá hư tình cảm của nam chính nữ chính, họa tập chăm chỉ chờ. Thế giới này giống như chỉ có một? Hơn nữa chẳng lẽ thế giới này không có nữ chính sao?”
Hệ thống trả lời: [Bản thế giới không có nữ chính, chỉ nói nam chính tu hành đại đạo. Nhiệm vụ chính của ngài chính là lấy được thiện cảm của nam chính song tu với hắn, dụ hắn nhập ma, hai hắn thân bại danh liệt trong giới tu chân. Có thể có một ít nhiệm vụ phụ, cái này dựa vào cốt truyện và tính cách của nguyên chủ mà thêm.]
Phong Hà gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phong Hà lại nói: “Nhưng mà… Nếu ta thật sự thành công, cái này thật sự bất công với nam chính, hơn nữa cũng không tốt đối với người dân ở thế giới này.”
Hệ thống: [Nam chính là nam chính, hắn có ánh sáng của mình, cho dù hắn nhập ma cũng có thể Đông Sơn tái khởi, hơn nữa nam chính hiểu rõ đạo lý sẽ không làm hại người vô tội.
Hơn nữa chúng ta là bộ phận pháo hôi ác độc, chúng ta đã nói rồi, chẳng lẽ ngài cho rằng chúng ta thật sự có thể để cho nam chính làm ra tai họa lớn hay sao?
Quan trọng nhất là, ngài là tới lấy giá trị ác độc a!]
Haiz, thật sự không có cách nào đối với ký chủ ngu ngốc này.
Lúc này Phong Hà mới yên lòng, bắt đầu nghiêm túc làm chuyện xấu.
Giang Lưu Vân bọn họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay trở về đã là buổi tối, Giang Lưu Vân cơm nước xong vốn định đi lên nói với Phong Hà ngày mai bọn họ có thể khởi hành trở về Thanh Vân Môn.
Nhưng mà suy nghĩ lại vẫn từ bỏ, đã trễ thế này rồi, Phong Hà chắc chắn đã ngủ rồi, hắn không thể đi làm phiền.
Sáng sớm hôm sau, Phong Hà bị tiểu nhj gọi xuống ăn sáng, cậu đi xuống mới phát hiện Giang Lưu Vân và các sư đệ của hắn đều đã ngồi xong chuẩn bị ăn cơm, cậu mới giật mình phát hiện mình tới đã muộn.
Cậu bước tới ngồi xuống bên cạnh Giang Lưu Vân. vừa ngồi xuống Giang Lưu Vân đã mở miệng nói với cậu: “Chờ một chút nữa chúng ta sẽ trở vầ Thanh Vân Môn.”
Phong Hà ngạc nhiên, nhanh như vậy sao?
Giang Lưu Vân và các sư đệ của hắn đều có không gian chứa đồ, không cần thu dọn, nhưng mà Phong Hà còn phải thu dọn, vì vậy Giang Lưu Vân bọn họ ở dưới chờ Phong Hà cùng đi.
Sau khi Phong Hà thu dọn xong xuôi Giang Lưu Vân đưa cậu đến một nơi trống trải, ngự kiếm phi hành trở về Thanh Vân Môn, hắn hỏi: “Một lts nữa ta sẽ ngự kiếm phi hành, câu có sợ không?”
Trên thực tế Phong Hà rất hào hứng, cậu lắc đầu, nói: “Không sợ.”
Giang Lưu Vân gật đầu, bổ sung nói: “Chờ một chút nữa phải nắm chặt ta.”
Đến khi Phong Hà thật sự được đưa lên trời, cậu phát hiện nguyên chủ có bệnh sợ độ cao, câu sắp bị hù chết!
Giang Lưu Vân bay nhanh như vậy, cậu nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm chặt lấy eo của Giang Lưu Vân, đầu vùi vào tấm lưng rộng lớn của hắn, hơi thở ấm áp phả vào lưng của Giang Lưu Vân.
Cả người Giang Lưu Vân cứng ngắc.
Thẳng đến khi Giang Lưu Vân bay thẳng đến ngọn núi hắn đang ở, hắn mới dừng lại.
Hắn dừng kiếm, nhưng mà Phong Hà vẫn luôn ôm hắn, còn có run rẩy rất nhỏ. Vừa rồi gió trên bầu trời rất lớn, hắn không có phát hiện Phong Hà đang khẽ run rẩy.
Giang Lưu Vân vội vàng kéo tay Phong Hà ra, sau đó quay đầu kiểm tra tình trạng của cậu, lúc này mặt Phong Hà trắng bệch, đôi môi hồng hào cũng không còn một chút máu, đồi mắt xinh đẹp linh động của cậu cũng đã nhắm chặt.
Đột nhiên một cảm giác đau lòng khó tả xâm chiếm lòng của hắn, hắn nhẹ nhàng từ từ ôm lấy Phong Hà, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sợ độ cao có phải không? Lúc nãy tại sao lại không nói với ta, ta có công cụ bay, có thể để cho cậu không cần nhìn độ cao trên trời. Bây giờ đã xuống đất rồi, đừng sợ.”
Phong Hà nghe vậy mới từ từ mở mắt, cậu vừa mở mắt ra, Giang Lưu vân mới phát hiện đuôi mắt của Phong Hà có nước mắt, toàn bộ đôi mắt sương mù mênh mông.
Phong Hà mở miệng: “Ta không sao, chúng ta có thể trở về nhanh mới tốt, ta chỉ là không muốn để cho ngài thêm phiền toái.”
Phong Hà vừa bay lâu như vậy, bây giờ chân đạp xuống đất đều có một cảm giác không chân thật.
Giang Lưu Vân hít sâu một hơi: “Cậu không có phiền, sau này cậu sợ cái gì nhất định phải nói cho ta biết.”
Phong Hà cảm động nhìn hắn, gật gật đầu.
Giang Lưu Vân nghĩ, Phong Hà thiện lương như vậy, làm sao sẽ có ý đồ xấu gì.
Giang Lưu Vân dẫn Phong Hà tới chỗ ở của hắn, đỉnh núi mà Giang Lưu Vân ở là ngọn núi chính của Thanh Vân Môn, trên ngọn núi này chỉ có Sở Huyền Âm và Giang Lưu Vân.
Giang Lưu Vân ở là một chỗ sân, trong viện đầy đủ mọi thứ, hoàn cảnh yên tĩnh lịch sự tao nhã, linh khí dư thừa, vô cùng thích hợp để tu hành.
Trong sân của hắn còn có một gốc cây đào hoa, gốc cây đào hoa này cành cây vô cùng thô to, nó sinh trưởng ở nơi linh khí đầy đủ này, lại là cây cổ thụ ngàn năm, khi nó nở hoa, nơi này đẹp như tiên cảnh.
Ví dụ giống như bây giờ.
Giang Lưu Vân nói với Phong Hà: “Trước tiên cậu ở đây, ta đi xin thân phận để tử cho cậu, để cậu dễ dàng nghe giảng luyện kiếm tu đạo với mọi người.”
Phong Hà bị hoàn cảnh hoàn mỹ nơi này làm cho ngây người, cậu sững sờ gật đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Giang Lưu Vân lập tức đi xin giúp Phong Had, thân phận của Phong Hà đặc biệt, tư chất của cậu lại không thể được Thanh Vân Môn đồng ý.
Giang Lưu vân không phải là loại người dễ dàng làm việc dựa trên địa vị của mình, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng hắn quyết định nạp Phong Hà vào hàng ngũ đệ tử đặc biệt.
Những người được gọi là đệ tử đặc biệt là con cháu của các trưởng lão Thanh Vân Môn và đứa nhỏ có ơn với trưởng lão, bọn họ cũng có tư chất bình thường, thậm chí là giống như Phong Hà không cách nào đạt tới điều kiện nhập môn, nhưng mà bởi vì thân phận bọn họ đặc biệt, có người còn từ nhỏ lớn lên ở Thanh Vân Môn, đã bị đưa vào hàng ngũ này.
Thật ra chương trình học được dạy cũng khác bao nhiêu với đệ tử bình thường, chỉ là tiến bộ khá chậm, bởi vì phải cân nhắc đầy đủ đến cơ sở tu hành của bọn họ.
Địa vị của Giang Lưu Vân ở Thanh Vân Môn chỉ đứng sau Sở Huyền Âm và các đại trưởng lão, hắn đến bộ phận đặc biệt xin, thân phận đệ tử của Phong Hà lập tức được làm xong.
Giang Lưu Vân cầm thẻ gỗ ký túc xá Thanh Vân Môn sắp xếp cho Phong Hà và hai bộ đồng phụ đệ tử tông môn được phát viện của mình.
Lúc nảy Phong Hà đang dựa vào cành hoa đào nhô lên kia nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới tàng cây phủ đầy cánh hoa rơi xuống, trên cây còn đang không ngừng bay xuống cánh hoa rơi vào trên người Phong Hà. Hình thành một bức tranh mỹ nhân ngủ say.
Giang Lưu Vân nín thở nhìn cảnh tượng này, lúc này hắn cảm thấy Phong Hà giống như chính là đào hoa tinh kia, là chuyên môn đến câu hồn phách phàm phu tục tử.
Người tu đạo bọn họ, trước khi thành đại đạo, đều là phàm phu tục tử.
Hắn lắc lắc đầu, từ trong ngây người rút người ra, hắn mở miệng kêu lên: “Phong Hà.”
Phong Hà nghe vậy ngồi dậy, chấn động cánh hoa trên người rơi xuống, cậu quay đầu nhìn Giang Lưu Vân.
Giang Lưu Vân nói: “Chuyện của cậu đã sắp xếp xong, đâu là quần áo và biển số chỗ ở của cậu.”
Nói xong hắn giơ quần áo và thẻ gỗ trong tay lên.
Ánh mắt Phong Hà sáng lên, cậu vui vẻ chạy về phía Giang Lưu Vân.
Cậu nói: “Cảm ơn.”
Giang Lưu vân lắc đầu, đưa đồ cho cậu, nói: “Xem ra cậu không cần ở chỗ này, bây giờ cậu có thể về chỗ ở của mình.”
Phong Hà hơi tiếc nuối, sân của Giang Lưu Vân thật sự rất đẹp, đặc biệt là cây đào hoa này.
Nhưng mà trong lòng cậu tu hành khá quan trọng, cậu nhận lấy quần áo, và biển số chỗ ở của mình lại đi cầm bao quần áo của mình.
Giang Lưu Vân nói: “Tầm Ngọc Phong rất cao, tự cậu đi cầu thang đi xuống phải rất lâu, ta đưa cậu đi xuống đi.”
Sắc mặt Phong Hà tái nhợt, rõ ràng là lại nhớ tới cảm giác ở chỗ cao.
Giang Lưu Vân vội vàng nói: “Không cần lo lắng, ta không ngự kiếm ddauw cậu xuống. TA dùng phù chú thuấn di là được.”
Phong Hà cảm kích nhìn Giang Lưu Vân.
Giang Lưu Vân lấy ra một lá bùa dịch chuyển hiếm có, hắn nắm lấy tay của Phong Hà, bấm cái quyết, Phong Hà chỉ cảm thấy lá bùa dịch chuyển kia biến mất hầu như không còn sau đó lập tức đến một cái đình viện ở bên ngoài.
Phong Hà: “...” Oa! Thật thần kỳ!
Giang Lưu Vân mở miệng giải thích: “Đây là chỗ ở của cậu, đệ tử giống như cậu đều ở chỗ này, cậu có thể dựa theo biển số mà đi tìm chỗ ở của cậu.”