Chương 1: Là Một Kẻ Liếʍ Cẩu Chuyên Nghiệp

Trong quán cà phê cạnh trường Đại học Q, có một chuỗi chuông gió được treo trước cửa. Mỗi khi có người bước vào, gió nhẹ nhàng lay động, thổi ra từng tràng tiếng vang giòn giã.

Ngoài cửa là ngày hè nắng chói chang, nhưng bên trong lại vô cùng mát mẻ.

Một nam sinh ngồi gần cửa sổ, cậu ta hơi cúi đầu, thoạt nhìn có chút hướng nội, khuôn mặt tròn trịa, không tính là đẹp trai, nhưng có vài phần thanh tú và đáng yêu.

Còn nam sinh ở phía đối diện lại hoàn toàn tương phản, ngũ quan góc cạnh, đường nét rõ ràng, toát ra một vẻ cực kì đẹp trai, đôi mắt hoa đào luôn mang theo ấm áp, thời khắc lộ ra vài phần tình ý, sẽ khiến cho người ta không khỏi ảo tưởng rằng đối phương yêu mình sâu đậm.

Mặc Tang khuấy ly cà phê vừa thêm đường và sữa, một lát sau, ngẩng đầu lên, trong giọng nói có vài phần thương tâm khổ sở: "Anh Vân Từ, em thật sự không biết phải làm sao bây giờ."

Sở Vân Từ hơi nghiêng người về trước, giọng nói ấm áp, trấn an nói: "Tiểu Tang đừng gấp, có chuyện gì vậy?”

Hắn dừng một chút, nói: "Là vì Hạ Cần sao?”

Khóe mắt Mặc Tang ửng đỏ, gật đầu nói: "Trước đấy vẫn còn rất tốt, đột nhiên lại không để ý tới em nữa.”

Sở Vân Từ cũng cảm thấy khó hiểu, hắn hỏi hệ thống: "001, giữa chính Công và chính Thụ có mâu thuẫn gì à?"

001: "Chờ ta kiểm tra... Không có.”

Sở Vân Từ nhìn Mặc Tang, dịu dàng an ủi: "Tiểu Tang, Hạ Cần đã đồng ý ở bên em rồi mà, có lẽ không phải như em nghĩ đâu.”

Mặc Tang thấp giọng nức nở, lắc đầu, có chút khó xử, nói: "Chúng em không ở bên nhau, anh ấy... anh ấy còn chưa thổ lộ với em.”

Sở Vân Từ kinh hãi, hắn hỏi hệ thống: "Đã một năm rồi? Vì sao nam chủ vẫn chưa thổ lộ? Liệu có chỗ nào bị bug không thế?”

Hệ thống: "Ta con mẹ nó làm sao biết được đã xảy ra chuyện gì?!"

Sở Vân Từ hoàn hồn, mày nhíu lại, nói: "Tiểu Tang, chẳng phải hôm đó em nói với anh là hai người sắp ở bên nhau rồi à?"

Mặc Tang nức nở nói: "Em... em cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng vẫn luôn theo đuổi em, chọn cùng một môn tự chọn với em, mỗi lần đến lớp tự chọn, đều nhìn em chằm chằm, có đôi khi, em thậm chí còn cảm thấy anh ấy đang theo dõi em cơ."

Vẻ mặt thâm tình của Sở Vân Từ thiếu chút nữa giả bộ không nổi, hắn nói với hệ thống: "Ta cảm thấy chính Thụ này ít nhiều gì cũng có hơi tự luyến."

Hệ thống siêu tán thành.

Mặc Tang nức nở hai hơi, bắt đầu tự an ủi mình, nói: "Anh Vân Từ, anh nói đúng, có lẽ người kia chỉ là bạn của anh ấy thôi."

Sở Vân Từ thở dài, nói: "Tiểu Tang, thật ra em ưu tú như vậy, hoàn toàn không cần chỉ để ý mỗi mình Hạ Cần."

Hắn im lặng một lúc, nói: "Thật ra, thật ra có đôi khi nên nhìn người bên cạnh, có lẽ..."

"Anh Vân Từ!" Mặc Tang ngắt lời hắn, "Em vẫn luôn coi anh là anh trai."

Trong ánh mắt của Sở Vân Từ lộ ra một tia tổn thương.

Thanh âm Mặc Tang nhỏ dần, nói: "Anh Vân Từ, em thật sự rất yêu Hạ Cần, cho dù... cho dù anh ấy không thật sự yêu em như vậy, em cũng rất yêu anh ấy."

Cậu ta dừng một chút, nói: "Anh Vân Từ, anh có thể giúp em một việc được không?"

Sở Vân Từ hỏi: "Tiểu Tang, em không cần khách khí với anh, cần gì cứ nói với anh."

Mặc Tang dừng một chút, nói: "Em muốn anh, làm bạn trai của em."

Trong nháy mắt, cả Sở Vân Từ lẫn 001 đều cả kinh:???

Mặc Tang vội vàng nói: "Không phải thật, chỉ giả vờ thôi! Em muốn kí©h thí©ɧ anh ấy, để anh ấy chủ động một chút."

Cậu ta cắn cắn môi dưới, đôi mắt to nhìn vào Sở Vân Từ, nói: "Anh Vân Từ, anh có thể đồng ý với em không?"

Sở Vân Từ suýt chút nữa bị Mặc Tang hù chết. Hắn không tiếng động thở ra một hơi, im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Tiểu Tang, anh không nỡ làm em khó xử, em biết đấy, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ giúp, em muốn anh làm gì?"

Mặc Tang khó nén được vui sướиɠ, nói: "Cảm ơn anh Vân Từ, không cần anh làm gì cả, lát nữa em sẽ tuyên bố, trong nhóm bạn bè của em có thêm không ít đại thiếu gia trong nhóm Hạ Cần, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ nói với Hạ Cần."

"Nếu vẫn không được, chúng ta liền làm một ít hành động thân mật hơn, kí©h thí©ɧ Hạ Cần một chút."

Sở Vân Từ rất muốn cự tuyệt, hắn nói với hệ thống: "001, mi biết đấy, tính khiết phích của ta rất nặng."

Hệ thống nói: "Ký chủ thân mến, thanh tiến độ của thế giới hiện tại là 0%, ngươi muốn vẫn phải đợi ở thế giới này hả?"

Sở Vân Từ nghiêm mặt nói: "Tiểu Tang, em yên tâm, em muốn làm gì thì cứ làm đi, bên anh không có bất cứ vấn đề gì."

Hắn mỉm cười, trong ánh mắt dường như mang theo thâm tình, nói: "Chỉ cần em có được hạnh phúc, bảo anh làm gì cũng đều nguyện ý."

Sở Vân Từ thầm nghĩ, hắn quả nhiên là một kẻ liếʍ cẩu chuyên nghiệp.

Mặc Tang dường như đã bị thâm tình trong mắt hắn thiêu đốt, cuống quít cúi đầu.