Ngu Giảo tranh thủ ngước mắt lên lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Kagar, cậu bé xinh xắn ngốc nghếch lại đọc hiểu ánh mắt ghen ghét kia thành "Khát vọng". Được xuất phát từ sự giáo dục tốt phải chia sẻ những thứ tốt đẹp với người thân, cậu vô thức đưa quả đào đang cắn dở trên tay qua: “Em cũng muốn ăn à?”
Đôi mắt màu nho kia chứa đầy bóng dáng Kagar, trên môi nở nụ cười nhẹ trong sáng thuần khiết.
Kagar vô thức siết chặt nắm tay, đè nén sự u ám và bất mãn trong mắt sâu vào đáy lòng.
"Em không ăn đâu."
Đây là ý gì?
Rác rưởi không cần rồi cho tôi đấy à?
Coi tôi là thùng rác sao?
Quả nhiên bản tính vẫn như vậy vẫn khiến người ta ghét bỏ.
Thấy giọng điệu gượng gạo của Kagar, Ngu Giảo mới ngơ ngác nhận ra đây là quả mình đã cắn dở, bất chợt chóp tai được chạm khắc tinh xảo đã ửng đỏ lên thậm chí đôi má phúng phính cũng hiện lên một lớp mỏng hồng hồng.
Cậu nhanh chóng lấy quả đào lại nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh không cố ý để anh lấy cho em trái mới."
Với cậu mà nói, bất kể tính cách của nhân vật thụ chính trước như thế nào nhưng dù sao đối phương cũng coi cậu như anh em, điều này làm cho hắn tất yếu trở thành người thân của cậu ở hiện thực.
Tuy rằng cha mẹ của người sau thay đổi, nhưng...
Đôi mắt vốn sáng ngời của thiếu niên lại trở nên tối tăm và cô đơn thêm một chút.
Mà trong mắt Kagar sau khi thiếu niên bị hắn từ chối lại rơi nước mắt một cách vô cùng giả tạo, như thể hắn đang bắt nạt cậu vậy.
Kagar không khỏi cảm thấy bực bội.
Đôi mắt đẹp đẽ của bé điện hạ liên tục rơi xuống những hạt trân châu nhỏ, khuôn mặt trắng trong như thạch, lớp son ở đuôi mắt như được xóa tan lan ra khiến gương mặt cậu trở nên dịu dàng ấm áp.
"Sao anh lại khóc? Anh à, em chỉ không muốn ăn đào thôi mà, anh đâu cần yếu đuối như vậy."
Ngu Giảo giơ mu bàn tay lên lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt xinh đẹp như sương mù mênh mông trông đáng yêu một cách quá đáng.
"Chỉ là anh nhớ nhà thôi."
Nghĩ tới thế giới hiện thực, ngôi nhà trước kia không xảy ra chuyện gì.
Không ngờ cậu lại trả lời như vậy, Kagar không để ý đến sự phức tạp trong lòng. Lúc này lại nhìn thấy có người đến, hắn nhanh chóng lấy chiếc khăn tay đưa cho người như an ủi nói: “Anh, đừng khóc nữa, nếu thật sự không được thì về nhà với em đi."
Ngu Giảo lắc đầu, hít hít cái mũi hồng hồng của mình.
Giọng ồm ồm: "Cảm ơn."
Đầu ngón tay mềm mại màu hồng nhạt vô tình chạm vào lòng bàn tay Kagar, cảm giác quyến luyến khiến người ta không muốn buông tay rồi chưa kịp để người ta cảm nhận cẩn thận đã rụt lại.
Kagar không thể diễn tả được cảm giác kỳ lạ đó, nếp nhăn giữa hai lông mày càng ngày càng sâu.
Sao đều là omega mà làn da của anh ta còn mịn màng hơn mình vậy, mà tay cũng nhỏ hơn và đẹp hơn? Vả lại trên người anh ta còn có mùi thơm ngọt ngào hơn mình? Hắn nghĩ vậy, ngón tay bị đυ.ng vào lại tê dại lên.
Có vẻ như mình đã ghét anh ta đến mức không thể chịu nỗi khi bị chạm vào.
Kagar lơ đãng nghĩ.
"Thất điện hạ, bánh ngọt ngài cần đã chuẩn bị xong rồi." Hầu gái tên là A Trân thường thấy vị Thất điện hạ này vênh váo hung hăng, mắt cao hơn đỉnh đầu thế mà lại khóc đến nỗi mắt hồng hồng, cái mũi cũng đỏ như thỏ làm cô ấy suýt tưởng mình nhìn lầm rồi.
Cô ấy quay đầu nhìn Kagar thêm lần nữa, không tự chủ được mà bắt đầu nghĩ đến một hồi ân oán trong hoàng cung, trước mặt người ngoài em trai tỏ ra là động vật nhỏ vô hại nhưng lại ngầm bắt nạt anh trai đến nỗi khóc thút thít.
Như đã đoán được hầu gái hiểu lầm cái gì, Ngu Giảo vội vàng xua tay đính chính giúp thụ chính: “Không phải như cô nghĩ đâu, em ấy không có bắt nạt tôi.”
Vẻ mặt của cô hầu gái lại càng phức tạp hơn.
Sau khi bị bắt nạt vẫn cố cười để bênh vực cho em trai xấu xa của mình, xem ra Thất điện hạ cũng thật đáng thương.
Đây là lý do tại sao người đáng thương vẫn có chỗ đáng trách.
Kagar siết chặt đôi tay trên đầu gối, suýt nữa hắn đã không giữ được nụ cười trên mặt.
Chắc chắn là anh ta cố ý làm vậy.
Quả nhiên không thể khinh thường người anh này, mưu mô rất sâu, xem ra mình đã gặp được đối thủ rồi.
Trước khi hầu gái đến đây thì giả vờ rơi nước mắt để lấy lòng thương cảm, rồi lại đẩy mình vào vị trí của kẻ phản diện, đúng là một nước cờ hay!
Bây giờ Ngu Giảo hoàn toàn không biết rằng thụ chính cho rằng bản thân hắn đã nhìn thấu bản chất thật của cậu, sau đó cậu đẩy chiếc đĩa hầu gái đặt xuống về phía Kagar rồi lại chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn hắn: "Hoàng đệ, em mau ăn thử đi."
Thụ chính là một omega, nên chắc là cậu ấy cũng thích mấy thứ đồ ngọt giống mình nhỉ?
Nhưng Ngu Giảo đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Biết rõ mình không thích đồ ngọt còn ép mình ăn bánh ngọt mà mình không thích, đây là cố ý rồi còn gì?
Ánh mắt Kagar hơi lạnh đi.