Chương 30

Không lâu sau, Thịnh Noãn nắm tay Thịnh Linh San bước vào phòng tiệc... Vừa bước vào, cô vô tình nhìn thấy mẹ con Thịnh Miên ở phía đối diện.

Bạn của Thịnh Linh San cũng quen biết chú của Thịnh Noãn , chú của Thịnh Noãn đang đóng quân ở nước ngoài trong thời gian này nên mẹ con Chu Như đến dự tiệc.

Và thứ Chu Như đeo quanh cổ chính là chiếc vòng cổ mà Thịnh Linh San đã mượn trước đó.

Mẹ con họ đã dùng một chiếc vòng cổ giả để đối phó, và họ chắc chắn rằng Thịnh Linh San sẽ không vì một chiếc vòng cổ mà quay lưng lại với họ.

Thịnh Noãn đã nói với Thịnh Linh San về chiếc vòng cổ giả, vì vậy khi nhìn thấy hai mẹ con kia, Thịnh Linh San đã phớt lờ họ và cùng Thịnh Noãn bước vào trong.

Chẳng mấy chốc, người chủ trì bữa tiệc đã tiến đến nói chuyện nồng nhiệt với Thịnh Linh San, trong khi Thịnh Noãn bị ai đó gọi đi.

"Này, Noãn Noãn, con bé đã trưởng thành rất nhiều, nhìn con bé đi... Ôi, ta thực hối hận không sinh thêm con trai, nếu không nhất định phải nhận Noãn Noãn làm con dâu."

"Ha ha, không có chuyện gì, nhà ngươi không có nhiều con trai, nhà ta có, đến đây Linh San, chúng ta uống chén rượu này là thông gia..."

Thịnh Noãn đã quen với cảnh tượng này, sau khi ứng phó một hồi, cô chỉ uống một ly cocktail, sau đó có thể bỏ đi, buồn chán trốn vào một nơi không có người.

Cô không có hứng thú nghe các thím này ngồi than thở hay so sánh nhau.

Nhưng vừa quay người lại, cô không ngờ đυ.ng phải một người.

"Xin lỗi."

"Thịnh Noãn, là cậu...."

Lúc này Thịnh Noãn mới nhận ra, hoá ra là Cố Lan Phong.

Cố Lan Phong bị mẹ anh lừa đến đây, sau khi đến gần hơn, anh nhìn thấy một cô gái đang đứng đó quay lưng về phía anh.

Mẹ anh luôn muốn giới thiệu đối tượng cho anh, và khuyến khích anh kết hôn khi đến tuổi hợp pháp, nói rằng anh sẽ đi học trường của riêng mình và sẽ có một đứa con cho mẹ anh chơi cùng.

Đây chẳng lẽ là nuôi con lớn chán rồi giờ muốn nuôi thêm một đứa nhỏ?

Cố Lan Phong không nói nên lời, và định tìm cớ để chuồn đi, nhưng đã mất cảnh giác và đúng lúc Thịnh Noãn quay người lại, lại đυ.ng vào vòng tay anh.

Cố Lan Phong thất thần trong giây lát ...

Thịnh Noãn mặc một chiếc váy màu tím hoa cà trễ vai, để lộ bờ vai tròn trịa và xương quai xanh thon thả, mái tóc dài màu vàng óng buông xõa càng tôn lên làn da trắng sứ như sữa...Dưới ngọn đèn pha lê, đôi mắt màu xanh đậm của cô sáng lấp lánh.

Không đề phòng va vào trong lòng anh, khi cô gái ngước mắt nhìn sang, chấn động lúc ấy có chút lớn.

Mãi cho đến khi Thịnh Noãn đứng thẳng dậy và lùi lại một bước, anh mới định thần lại.

"Cậu không sao chứ?" Cố Lan Phong ấm áp hỏi.

Thịnh Noãn lắc đầu: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước..."

Sau đó, Cố Lan Phong thấy rằng cô gái thậm chí không muốn nhìn anh,vội vàng tránh xa anh.

Anh theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh anh: "Noãn Noãn, Lan Phong..."

-------

Hết chương 30.