Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố hạ màn, ánh đèn trên sân khấu mờ đi. Khi có ánh sáng trở lại, ánh sáng chiếu vào cây đàn piano, đối mặt với khán giả, chậm rãi đưa tay, nhấn phím đàn đầu tiên....
Cô Vương đã để Thịnh Noãn chơi bài mà cô đã chơi vào ngày thử đàn đó, bởi vì bản nhạc ngày hôm đó đã khiến cô vô cùng xúc động.
Ngay lúc này, theo giai điệu nhẹ nhàng trôi chảy, khung cảnh bữa tiệc dần trở nên yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự cuồng nhiệt mới vừa rồi.
Mọi người ngắm nhìn cô gái trên sân khấu, liền thấy cô như hòa hợp với tiếng đàn, cả người được bao phủ một vầng hào quang ấm áp mà thanh tao....
Cố Lan Phong đứng cách hội trường không xa.
Thực ra, kể từ ngay hôm đó khi Thịnh Noãn không do dự gì mà cứu Triệu Anh Tử trên sân thượng, quan điểm của Cố Lan Phong về cô đã thay đổi rất nhiều.
Cánh tay đẫm máu ấy đã khiến anh không ngừng tự ngẫm, một cô gái sẵn sàng cứu người vào thời khắc ấy, nội tâm sao có thể xấu xa như vậy được.
Anh biết trong buổi lễ kỷ niệm trường Thịnh Miên sẽ vắng mặt, và Thịnh Noãn là người thay thế để cứu vãn hiện trường, mặc dù anh không còn ghét Thịnh Noãn như trước, nhưng anh không thể ngờ, hôm nay cô lại nổi bật như vậy.
Cho đến giờ phút này, khi anh nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trên sân khấu, khi cô ngẩng đầu lên, bóng dáng xinh đẹp, thanh tú như thiên nga, anh đột nhiên có cảm giác như lần đầu tiên gặp người này.
Cách xa sân khấu, Diệp Nam Vỹ vì bận chăm sóc mẹ nên đến muộn, anh không ngồi dưới khán phòng mà đứng sau đám đông.
Khi tiếng đàn vang lên, anh dựa vào cửa im lặng cúi đầu....Một lúc sau, anh nghe được tiếng đàn.
Tiếng đàn như từ tai anh bay lên trời, anh ngước lên nhìn.
Bóng đêm dày đặc, anh tựa hồ như nhìn thấy tiếng đàn hóa thành hiện thực, tung cánh bay tới các vì sao.... nơi đó có một thành phố bồng bềnh, được ánh trăng xinh đẹp bao phủ, mơ hồ mà lộng lẫy...
Nhìn lại sân khấu....xa xa, cô gái bên cây đàn piano khẽ ngẩng đầu, tựa như đang nhìn về một nơi nào đó.
Vào lúc đó, Diệp Nam Vỹ thực sự có một cảm giác: cô ấy cũng bị tổn thương.
Một người được nuông chiều lớn lên và tùy ý làm bậy như cô ấy, cũng sẽ bị tổn thương sao?
Sau khi biểu diễn kết thúc, cô đứng dậy cúi chào mọi người, khán giả vỗ tay như sấm, thậm chí có cả những tiếng huýt sáo.
Mấy chị em nhựa cùng Triệu Anh Tử cũng nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ cho cô, trông có hơi buồn cười.
Thịnh Noãn từ trên sân khấu bước về phía hậu đài, tiến vào phòng hóa trang để thay đồ.
Bữa tiệc sắp tàn, cơ bản sẽ không có ai đến phòng trang điểm, trên hành lang cũng không có bao nhiêu người, Thịnh Noãn vừa đi đến cửa phòng hóa trang thì nghe thấy tiếng vỗ tay.
Quay đầu lại, liền thấy Thương Việt đang đứng nghiêng đầu nhìn cô cười cười.
Anh không mặc áo khoác trắng mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, trông trẻ hơn mọi ngày.....
“Em chơi đàn hay lắm.” Thương Việt khen.
Thịnh Noãn nhướn mày: “ Cảm ơn.”
Nói xong, cô quay người định rời đi, lại nghe thấy giọng nói của Thương Việt.
“Nghe nói em giúp đỡ thay thế trình diễn, bởi vì chị họ của em đi quay phim?”
Giọng điệu Thương Việt giễu cợt: “Là cái người giả vờ ngã vào bồn hoa sau đó giả thành bị em bắt nạt đó sao?”
Thịnh Noãn quay đầu lại, hơi giật mình: “Thầy thấy rồi sao?”
Thương Việt lắc lắc điện thoại: “Không chỉ nhìn thấy mà còn quay lại được.... cần tôi công khai một chút không?”
Thịnh Noãn nhìn anh không nói câu nào.
Thương Việt tặc lưỡi: “Có thể phản hồi lại chút không?”
Thịnh Noãn hỏi anh: “ Thầy muồn làm gì?”
Thương Việt cười nói: “ Giúp em thôi...tôi có thể công khai đoạn video này, nhưng đổi lại,,em phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Hết chương 25.