Chương 10

Ngay khi mở mắt ra, anh gần như ngồi dậy ngay lập tức, đôi mắt tối sầm cảnh giác.... nhưng anh nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Y tá vừa vào, thấy anh ngồi dậy, lập tức khiển trách: "Làm gì vậy, kim tuột mất bây giờ, cậu đang tìm cái gì vậy?"

Diệp Nam Vỹ hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt anh ngay lập tức trở lên dịu dàng.

"Xin chào... cho hỏi, là người nào đưa tôi đến bệnh viện?" Diệp Nam Vỹ hỏi y tá.

Y tá vốn dĩ đang bất mãn vì bệnh nhân này tự ý dời chỗ của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và ngũ quan tinh xảo của cậu thanh niên, cô cuối cùng cùng kìm nén sự khó chịu, đáp: "Là một cô bé trạc tuổi cậu."

Khi nói, y tá không khỏi cằn nhằn: "Tuổi trẻ, ra ngoài nếu bị thương cũng phải giữ thân trong sạch, không nên động đến những thứ đồ hỗn độn kia...Cậu vẫn còn trẻ, cơ thể rất dễ bị tổn hại."

Trong mắt Diệp Nam Vỹ thoáng xuất hiện một tia lạnh lùng, sau đó anh thấp giọng cảm tạ.

Sau khi y tá khám xong và dời đi, Diệp Nam Vỹ dựa vào giường bệnh, dùng bàn tay không cắm kim lấy điện thoại ra và bấm vào nhóm... anh dừng lại khi thấy tên Thịnh Miên.

Chậm rãi mở khung chat... Lúc này, anh chầm chậm nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi anh mất đi ý thức.

Anh nghĩ đến người đã dìu anh ra khỏi con hẻm trong lúc anh đang bối rối... và vết cắn khi anh suýt chút nữa mất kiểm soát trên xe.

Nghĩ đến chữ "Thịnh" trên thẻ học sinh, trong tầm nhìn mờ mịt và giọng nói có phần mơ hồ bên tai, Diệp Nam Vỹ có chút cáu kỉnh bấm vào giữa lông mày.

Là Thịnh Miên?

Lúc đầu cô ta muốn giúp anh, nhưng bị những người kia hù doạ bỏ trốn, sau đó lại trở lại sao?

Diệp Nam Vỹ không muốn dính líu đến những người không liên quan, nhưng cuối cùng bên kia đã cứu anh, đưa anh đến bệnh viện, anh còn xúc phạm cô trên xe... Nhưng cô cũng đã đánh lại.

Vết sưng trên mặt vẫn chưa giảm bớt, Diệp Nam Vỹ với vẻ mặt trống rỗng gửi lời mời kết bạn, bên kia lập tức thông qua.

Diệp Nam Vỹ: [Chuyện hôm nay cảm ơn cậu.]

Thịnh Miên rất nhanh trả lời lại: [Không có gì, cậu không sao chứ?]

Diệp Nam Vỹ: [Không sao, tiền viện phí quá nhiều, tôi chuyển lại cho cậu.]

Diệp Nam Vỹ không thấy bên kia trả lời, vì vậy anh gọi điện hỏi y tá về chi phí rồi chuyển tiền.

Anh không nhìn điện thoại nữa, đặt báo thức sau đó nhét điện thoại xuống dưới gối, không bao lâu sau liền ngủ thϊếp đi...

Ở một bên khác, Thịnh Miên đang nói chuyện với mẹ cô ta là Chu Như, đã rất ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của Diệp Nam Vỹ, trong mắt cô ta loé lên sự nghi ngờ, nhưng rất nhanh cô ta nhận ra một điều.

Ai đó đã cứu Diệp Nam Vỹ và trả trước tiền viện phí, và Diệp Nam Vỹ nghĩ rằng người đó là cô ta?

Cô ta không chắc chắn suy đoán của mình có đúng hay không, sau khi nghĩ lại, cô ta không trả lời Diệp Nam Vỹ. Cô ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, hơn nữa cô ta còn nhận được hơn một nghìn tệ.

"Ai vậy?" Chu Như hỏi.

Thịnh Miên cất điện thoại: "Một người bạn hỏi chút chuyện."

Chu Như thở dài, buồn bực nói: "Ngày mai con đem sợi dây chuyền trả lại con bé tóc vàng kia... hai mẹ con đó bề ngoài thì hào hoa phong nhã, thực chất không có nhiều tiền."

Ánh mắt Thịnh Miên khẽ loé lên: "Mẹ, hôm nay lại đi gặp cô sao?"

Chu Như ậm ừ, kể lại sơ qua cho con gái nghe những chuyện hôm nay đã gặp hai mẹ con Thịnh Linh San...

Thịnh Miên nhếch khoé miệng.

Nhìn tư thái bình thường của Thịnh Noãn, cô ta cứ nghĩ cô của cô ta thật sự lấy được người đàn ông giàu có ở nước ngoài, hoá ra lại là người đàn ông béo với khuôn mặt sưng húp.

Nghĩ đến đây, Thịnh Miên lấy trong cặp sách ra một hộp trang sức, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bằng đá quý sáng bóng, gần như giống y hệt sợi dây chuyền mượn của Thịnh Linh San.

Chỉ là đây là sao chép trình độ cao.

Thịnh Miên mỉm cười đưa món đồ giả cao cấp này cho mẹ cô ta nhìn.

Chu Như sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng lên, vỗ vỗ tay: "Đúng, trả lại cô ta cái này... lão nương đã vất vả rất nhiều, vì cô ta mà phụng dưỡng bố mẹ già, cuối cùng cô ta chỉ quan tâm đến một sợi dây chuyền nát, nhưng bà già này không muốn trả lại cho cô ta, đây là những gì cô ta nợ chúng ta."

---------Hết chương 10.