Chưa đến 12 giờ đêm, cậu được Lục Sâm đưa về biệt thự Mạc.
Đứng bên cửa Mạc Niệm lại chần chừ không mở cửa. Thấy vậy Lục Sâm đứng cạnh cậu lại hô to.
"Chú dì, xem con đem gì về cho 2 người này."
Nghe thấy tiếng anh, Lý Hồng bà từ sofa đứng dậy đi đến bên cửa.
Cửa được bà mở ra, trước mắt bà là một người thanh niên cao ráo điển trai. Khuôn mặt cậu tươi cười nhìn bà rồi nói.
"Mẹ à, con về rồi."
Chưa để bà kịp phản ứng chàng thiếu niên đi vào nhà ôm bà.
"Con nhớ mẹ quá đi."
Trên khoé mắt của bà đột nhiên tràn ra nước mắt.
"Về là tốt rồi, mẹ cũng nhớ con lắm. Mau vào ở ngoài lạnh."
Bước vào căn nhà quen thuộc, cậu không khỏi hồi tưởng về lúc cậu sống ở đây.
"Mẹ, baba đâu rồi ạ?"
Nghe cậu hỏi bà cười cười rồi xoa đầu cậu, Mạc Niệm bây giờ đã cao hơn Lý Hồng nhiều nhưng vẫn cuối đầu thấp xuống để bà xoa dễ hơn.
"Baba con có công tác, chắc sẽ về vào trưa mai."
Nói rồi bà dẫn cậu đến ghế sofa đặt cậu ngồi xuống, thấy cậu đi đến ghế Lục Sâm cũng đi đến rồi ngồi xuống đối diện cậu.
"Niệm Niệm, sao con về không nói với mẹ để mẹ đón con?"
"Là vì tạo cho mẹ một bất ngờ đó." Cậu nói xong cười hì hì nhìn bà.
"Năm mai còn cũng 19 rồi, sao ở chỗ đó còn có quen bạn gái không? Nói với mẹ đi! Mẹ không cấm con yêu đương sớm đâu! Cũng sẽ không nói với baba con đâu!"
Đối diện với ánh mắt đầu mong đợi của bà, Mạc Niệm lại thấy không khí tăng thêm một phần ngột ngạc khó thở, nghĩ đến gì đó liền quay qua nhìn người đàn ông đang ngồi đối điện cậu.
Ánh mắt kia âm trầm, chân mài nhíu lại, vẻ mặt không còn tươi cười như lúc nãy, mà theo thời gian càng ngày càng trầm lặng khó nói.
"Mẹ à, con còn nhỏ mà, con chưa muốn yêu sớm đâu."
Ánh mắt bà có vẻ khá thất vọng nhưng cũng rất nhanh lấy lại nụ cười. Rồi bà thầm nghĩ.
(Con trai bà đã đẹp trai như này lại không học theo mấy đứa con nhà giàu kia yêu sớm thật tốt.)
"Dì à, dì yên tâm đi Mạc Niệm từ nhỏ đã được dạy dỗ theo xu hướng tốt nhất rồi, những chuyện yêu sớm này chắc không có trên người em ấy đâu đúng không?"
Giọng âm trầm lên tiếng, bà nghe thấy Lục Sâm nói Mạc Niệm tốt lại cười tươi như hoa.
"Ừ đúng, rất đúng." Nghe anh hỏi cậu gật đầu lia lịa nhìn anh.
Thấy cậu như vậy miệng anh lại nở lên nụ cười.
Sau đó cậu ngáp một cái, Lý Hồng nhận ra cũng đã gần 12 giờ đêm rồi liền nói với cậu
"Con chắc mệt mau về phòng nghỉ ngơi đi sáng mẹ sẽ làm thật nhiều đồ ăn mà con thích "
Nghe bà nói xong cậu liền gật gật đầu, định bước lên lầu nhớ ra gì đó liền quay người lại hôn vào má bà một cái.
"Chị Lý Hồng vẫn rất xinh đẹp ạ."
Nói xong cậu liền chạy nhanh lên căn phòng lúc trước từng ở.
Ở dưới phòng khách, Lý Hồng cười vui vẻ chưa ngừng được cầm điện thoại lên, gọi điện.
"À cũng trể rồi, con cũng đi ngủ sớm đi Lục Sâm, hôm nay con cũng mệt rồi, còn đưa thằng bé về nữa."
Nghe vậy người đàn ông cũng gật đầu rồi đi lên lầu.
Đứng ở trong căn phòng tối ôm, Mạc Niệm bật đèn lên.
Căn phòng kia không có gì thay đổi từ lúc cậu đi đến giờ.
Mọi nội thất điều được dọn dẹp sạch sẽ giống như suốt thời gian qua cậu không đi du học vậy.