Giáo bá - Chương 8: Tay mới ba ba gặp khó khăn

Đi được nửa đường núi, có một đoàn xe gào thét đuổi theo, là đội đua của Ninh Tắc Ích, hầu hết bọn họ biết Tại Dã, mà nếu không quen biết Tại Dã cũng quen thuộc với chiếc xe của anh, Hỏa Diễm U Linh- một cái tên thực là trẩu tre.

Lúc trước chiếc xe này bay nhanh trên đường núi, đường nét trên thân xe chói mắt như lửa đốt, thân xe màu đen cùng với người mặc quần áo đen giống như một bóng ma đi một mình trên đường núi, tách ra khỏi đám đông.

Nhưng hôm nay, ngọn lửa có vẻ hơi mất kiểm soát. Hết tiếng chuông và tiếng còi khác lướt qua anh, và những tay đua quen biết anh ta cố tình giảm tốc độ để la ó, huýt sáo và tạo ra những tiếng động lạ.

Không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy khi đội mũ bảo hiểm, chỉ có mơ hồ cảm thấy cằm anh căng chặt, và anh không hài lòng với sự chế giễu của những người này.

Lúc này, cũng có một âm thanh lạ từ l*иg ngực anh, như thể đang bắt chước tiếng la hết và huýt sáo của những người đó. Nhưng giọng nói còn non nớt như gà con, nghe lạ thật. Ngay khi giọng nói phát ra, làm tất cả những kẻ đang la hét bỗng dưng choáng váng.

“ Fuck, tiếng gì vậy?” Ai đó hét lên.

Tại Dã không rảnh tức giận cùng lũ khốn này, sắc mặt anh cổ quái, lại một lần nữa giảm tốc độ, đối với đứa trẻ bị áo khoác bọc đen ngòm ở trước ngực nói: “ Không thể học cách hét lên như họ.”

Tại Dã nhìn một đám người đua xe như đang xem một đám vi khuẩn lây bệnh, chủ động cách xa bọn họ, chia rõ giới hạn, tránh cho cô bé lại học bọn họ la hét.

Hôm nay anh lái xe cực kì ổn định, không những không nhanh mà còn không hề phô trương kĩ năng, anh chỉ chạy một vòng trên đường núi rồi dừng lại. Anh cởi dây buộc Dư Thiên quanh ngực và nhấc nó xuống dưới.

Ngay sau khi chạm đất, Dư Thiên nghiêng người sang một bên hai bước và giống như say rượu nó xoay hai vòng, quay đầu hai lần và một bàn chân vẹo ngã xuống đất.

Không kịp phản ứng khi bị ngã, nó ngồi mất hồn, chống hai tay xuống đất không đứng lên được nên chỉ có thể ngẩng đầu cầu cứu anh.

Tại Dã bị nó làm cho buồn cười, anh cười tươi có phần trẻ con khác hẳn với phong cách đại ca học đường ngầu ngầu thường ngày. Một tay chống trên xe không vội vã mà bế nó lên, ngược lại cười nhạo nói: “ Một hai phải đi chơi, chóng mặt chưa.”

Dư Thiên bò không đứng dậy được nên cũng không lại tiếp tục thử, lắc lư nằm tại chỗ.

Tại Dã: “ Này!”

Vì đứa nhỏ này, anh rốt cuộc không thể cảm thụ tốc độ và tình cảm mãnh liệt, chậm rãi chở nó về nhà.

Dư Thiên từ trong bồn tắm đi ra (nghịch nước), không biết nó tắm rửa như thế nào mà nửa đầu ướt đẫm nước nhỏ giọt, Tại Dã lấy khăn lau cho nó, một lớn một nhỏ đối mặt. Dư Thiên đột nhiên hắt xì với anh.

“ Ách Xì!!!!”

Tại Dã đôi mắt nhíu lại, ghét bỏ mà nhanh nhẹn rụt đầu lại, dùng khăn lông bao vây đầu nó mà xoa nắn, xong rồi nhìn khôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó: “ Chắc không phải bị cảm lạnh chứ?”

Đứa nhỏ đã buồn ngủ lắm rồi, tránh thoát ánh mắt anh, tự giác nắm lấy chăn bông và bò lên giường nằm xuống.

Ngay lúc trời gần sáng, Tại Dã trở mình chạm vào đứa trẻ bên người. Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt ra, đưa tay lên trán nó rồi cẩn thận sờ lên.

Nó đang phát sốt.

Gọi mãi không tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Anh mím môi nhanh chống đứng dậy đi tìm thuốc, vô cùng khó khăn mới tìm được hòm thuốc đã lâu không dùng đến, thuốc cảm trong đó đã gần hết hạn sử dụng. Sắp hết hạn có thể uống không? Mà trẻ con hai tuổi tùy tiện uống thuốc có sao không? Đem thuốc bỏ lại vô hòm.

Nhiệt kế không biết để ở đâu. Tại Dã nhìn bầu trời bên ngoài, lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác mặc vào, quấn đứa trẻ đang sốt đi ra ngoài.

Lúc này anh không thể tự lái xe nên phải gọi xe. May mắn thay, lúc này đã có tài xế chạy kiếm khách, vừa lên xe Tại Dã liền nói : “ Đi bệnh viện gần nhất.”

Tài xế nhìn đứa bé trong ngực anh: “Ồ, đứa bé phát sốt? Vậy tôi sẽ đưa đến bệnh viện số 1, nơi đó tốt lắm.”

Tại Dã: “ Được, có thể đi nhanh một chút được không.”

Đứa bé phát ra tiếng khóc khó chịu trong vòng tay anh.nói tiếng khóc cũng không đúng, chỉ là một tiếng khó chịu ậm ừ. Tại Dã không biết dỗ trẻ con như thế nào. Chỉ có thể nhớ lại kí ức khi còn nhỏ của chính mình, vỗ vỗ vào sau lưng nó một cách vụng về.

Trước đây, anh chưa bao giờ cảm thấy bị tra tấn như vậy. Thật vất vả đến nơi, trực tiếp ôm bé xuống xe, tí nữa thì quên trả tiền.

Khi vào bệnh viện, vì nó không có giấy tờ chứng minh nên phải mất một lúc mở thẻ và đăng kí, cuối cùng gặp bác sĩ. Bác sĩ đo nhiệt độ và nói rất bình tĩnh: “ Không có việc gì, hơn 38⁰ một chút, dùng miếng dán hạ sốt là được.”

Tại Dã mặt mày gắt gao: “ Không cho nó uống thuốc sao?”

“ Nhiệt độ không cao. Bé còn nhỏ không nên cho nó uống thuốc. Tôi có thể kê đơn cho bạn, nếu nhiệt độ không giảm thì mới uống.” Bác sĩ sau khi xem xong “ Đi về phía trước thanh toán tiền thuốc.”

Tại Dã: ”Vậy là xong à, tôi nghĩ nó sốt nặng, nó không tỉnh được còn ậm ừ.”

Bác sĩ nhìn cậu nhóc trước mặt,vừa nghe lời này liền biết anh là người vừa mới tiếp xúc với trẻ con, kiên nhẫn giải thích một chút: “ Là như thế này, khi trẻ ốm và khó chịu không có gì lớn lao cả, bạn phải chú ý giữ ấm cho trẻ, ăn thức ăn nhạt và dinh dưỡng, vài ngày là sẽ khỏi.”

Tại Dã biểu tình ngưng trọng: “ Tôi nghe nói, trẻ con khi sốt cao mãi mãi không hạ nhiệt có khả năng sốt thành một kẻ ngốc.”

Bác sĩ : “ Không có sao đâu, bạn trước dùng miếng dán hạ sốt thử xem, nếu không hạ nhiệt tôi sẽ kiểm tra lại, nó chỉ bị cảm mạo bình thường, không nghiệm trọng đên vậy, được chưa?”

Xem bệnh hai mươi phút thì trấn an cảm xúc của phụ huynh mất mười lăm phút.

Tại Dã bế đứa nhỏ trên tay đi dọc con đường nhỏ của bệnh viện, nó được bọc hoàn toàn trong chiếc áo khoác của anh, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt. Ánh sáng ban mai dịu nhẹ và hơi lạnh. Trên thân hình hoang dã của anh vẫn còn đang mặc bồ đồ ngủ rộng rãi màu xám và chiếc quần màu đen thoải mái.

Đó là lần đầu tiên anh trải qua chuyện một đứa trẻ sinh bệnh và anh cảm thấy có chút tay chân luống cuống. Bản thân anh khỏe như bò, đã lâu không ốm đau, thậm chí thi thoảng khó chịu, uống chút thuốc cảm rồi ngủ cũng không sao, nhưng trẻ con mong manh như vậy.

Nó hạ sốt một chút, Tại Dã nhẹ nhàng thở ra, cho rằng mọi chuyện kết thúc như vậy, ai biết trong tương lai sẽ lặp lại. Anh đến bệnh viện ba lần một ngày. Bác sĩ gần như nhớ mặt và không ngừng an ủi: “ Không sao đâu, thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, anh phải cho nó có thời gian hồi phục.”

Chỉ một ngày ngắn ngủi, Tại Dã liền phát hỏa, trong miệng nổi vài cái mụn nước, làm anh không muốn mở miệng nói chuyện. Ngồi trong viện với khuôn mặt lạnh băng, ôm nó, những người xung quanh cũng ý thức được nên không tới gần.

Ngày hôm sao, Dư Thiên vẫn còn sốt nhẹ, Tại Dã đương nhiên không quan tâm đến việc đi học, và các bạn cùng lớp cũng không thể liên lạc được với anh.

Mặc dù mang tiếng là đại ca học đường, anh thường đến muộn và về sớm nhất, và cũng thường xuyên nghỉ học cả một ngày, điều này về cơ bản không ảnh hưởng đến việc học của các học sinh khác. Chủ nhiệm anh từ cấp hai đến bây giờ đã không có biện pháp gì, hai bên đều duy trì một loại điểm mấu chốt. Nhưng mà gần đây Tại Dã trốn học nghiêm trọng, chủ nhiệm không nhịn được nữa thật tức giận.

Ông cố liên lạc với phụ huynh của anh, Ông Tại Diên và anh họ Ôn Thừa.

Trước đây thường là do thư kí trả lời, chủ nhiệm lớp cảm thấy gọi điện cho phụ huynh cũng chả được gì, không có chuyện lớn đều không muốn gọi.Người sau thường được gọi khi có rắc rối hoặc điểm kém. Phụ huynh cần xoa dịu giáo viên. Lúc này, Ôn Thừa với tư cách là anh họ, ít nhất sẽ nói những lời hay với giáo viên đại loại như: “ Nhất định sẽ giáo dục lại nó” vân vân, tuy rằng vô ích nhưng ít nhất đó là một lời hứa.

Tại Dã còn ở nhà sứt đầu mẻ trán vì con bị sốt nhẹ, liên tục nhận được các cuộc gọi đến.

Tại Diên khó được chính ông gọi cho anh, ngay khi vừa kết nối , ông thô lỗ nói: “ Chủ nhiệm lớp con vừa gọi điện cho ba, con nói con sẽ nuôi con chính là không đi học chuyên môn ở nhà chăm con? Con dứt khoát nghỉ học chăm trẻ đi…..”

Tại Dã tực tiếp cúp điện thoại của ông, tiếp theo chính bà Ôn Linh gọi đến.

“ Mẹ nghe Thừa Thừa nói, giáo viên tìm con, mấy ngày nay con không đi học, có chuyện gì xảy ra à?”

Nghe thấy giọng nói lo lắng, Tại Dã cuối cùng nói: “ Tiểu Thiên bị bệnh, phát sốt, không có hạ nhiệt.”

Ở đầu dây bên kia Ôn Linh yên tĩnh.

Bà đắm chìm trong nỗi đau của chính mình trong nhiều năm, bỗng một ngày bà phát hiện Tại Dã trưởng thành và không cần bà nữa. Giữa họ đã tồn tại khoảng cách thật sâu. Nhưng chính lúc này, bà đột nhiên cảm thấy đứa trẻ to lớn này giống như khi còn nhỏ, kiên cường khi gặp khó khăn, nhưng rõ ràng lại xin giúp đỡ.

“ Không sao đâu, trẻ con phát sốt là bình thường, nếu không con mang Tiểu Thiên đến ở với mẹ hai ngày, mẹ sẽ giúp con chăm sóc cháu.” Ôn Linh nói nhỏ.

“ Mẹ vẫn chưa đi khỏi Ninh Thủy?”

“ Không, việc dọn về nước đã được xách định từ trước, mẹ ở lại mấy ngày để tìm người dọn dẹp lại phòng ở, hôm qua vừa mới xong…Chú.. Chú con còn xử lí một vài việc ở nước ngoài, mấy ngày nữa sẽ về đến.”

……

Tắt điện thoại, nhìn Tiểu Thiên vẫn đang sốt nhẹ, thu dọn đồ đạc lỉnh kỉnh bế nó đi đến địa chỉ mà mẹ anh cho.

Một tòa biệt thự độc lập, bên trong đã được dọn sạch sẽ chỉ có bên ngoài hơi hoang vu một chút.

Trong nhà trước mắt ngoài bà Ôn Linh cũng chỉ có hai người giúp việc.

Khi Ôn Linh ôm nó từ trong ngực anh, Tại Dã rốt cuộc thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cũng hiểu tại sao trước đây mẹ anh đã nói việc nuôi dạy một đứa trẻ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Dư Thiên đã hoàn toàn khỏi bệnh và lấy lại tinh thần vào đêm hôm đó. Sau khi lấy lại tinh thần, nó lại tỏ ra vô tư như thể nó không biết căn bệnh đột ngột của mình đã khiến thiếu niên mới làm bố sợ hãi như thế nào.

Ôn Linh lúc đầu còn quan tâm đến con trai nhưng sau đó bà lại dồn hết sự quan tâm cho Dư Thiên. Giống như tất cả ông nội, bà nội, ông bà ngoại đều cưng chiểu đàn cháu vô bờ bến, bà Ôn Linh nhanh chóng rơi vào trạng thái này.

Tại Dã chỉ hưởng thụ tình thương của mẹ đã lâu trong một thời gian ngắn.

Bữa tối, Dư Thiên sảng khoái hít hà bữa ăn tình yêu dinh dưỡng do chính bà Ôn Linh nấu, bao gồm thịt và rau thậm chí còn được làm thành hình dạng những con vật nhỏ đáng yêu.

So với những món ăn nhà hàng và cơm hộp mà mà mấy hôm nay Tại Dã mang nó đi ăn thì ngon và sang trọng hơn nhiều.

Nó ăn một cách thích thú, trong khi Tại Dã người bị nhiệt miệng chỉ ăn được rau xanh.

Tại Dã nhìn chú heo con đang ăn này mà mất cân bằng, nhân lúc mẹ anh không chú ý, anh véo má nó và nói: “ Con thật ăn đến không biết trời đất là gì!”

Quai hàm Dư Thiên cử động, xem bộ dạng đau đến nhe răng trợn mắt của anh mà cười: “ Cạc Cạc Cạc!”