Lý Tụ ở lại quán bar mấy ngày liên tục, cuối tuần theo thói quen lại đây, sau đó anh nhớ ra hôm nay Tiểu Thiên không đến đây, nhất thời thấy mất hứng.
Lúc này, anh đã quên lúc trước mình đã thề với Tại Dã chỉ đồng ý giúp anh trông con mấy ngày thôi.
Ở quán bar không một bóng người một lúc cảm thấy nhàm chán, Lý Tụ lướt di động chuẩn bị hẹn mấy người đi thể nghiệm mấy hạng mục người lớn kí©h thí©ɧ. Đi đến cửa, thấy một người bạn cắm túi quần xuống xe, ném chìa khóa hỏi: “ Đi đâu đấy, không trông trẻ à?”
Lý Tụ:” Tiểu Thiên? Nó hôm nay không đến.”
Người bạn kia nghe vậy quay đầu lại đi luôn: “ ây, không nói sớm, đến một chuyến mất công.”
Lý Tụ vui vẻ: “ Nghĩa là sao, ông không phải đến tìm tôi chơi, tới chơi với trẻ con à?”
Người bạn : “Nghĩ lại cũng đúng, nơi này của ông sắp thành nhà trẻ.”
Hai người vừa nói chuyện lại gặp một người bạn khác dừng xe, hạ cửa sổ nói: “ Hi, Tiểu Thiên ở đây không, tôi mua cho nó món đồ chơi, tới bê xuống hộ tôi.”
Lý Tụ: “………”
Lấy ra di động đăng một cái status, báo cho những bạn bè rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm hôm nay Tiểu Thiên không buôn bán, nhà triển lãm đóng cửa! Đừng đến xem náo nhiệt!
Thật vất vả có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, lúc này Tại Dã đang nắm tay Dư Thiên đi trung tâm thương mại, chuẩn bị mua nội thất.
Từ sau khi trở về từ nhà bà Ôn Linh, Tại Dã liền không ngừng cảm thấy ngôi nhà mình đang ở rất đơn sơ và vắng vẻ. Anh đã quen với điều đó nhưng trong một môi trường như vậy đối với một đứa nhỏ hai tuổi, đặc biệt là so sánh với nó lúc ở nhà bà Ôn Linh và ở nhà, Tại Dã cảm thấy phải thay đổi một số đồ đạc.
Trước hết, chiếc sô pha lớn có cảm giác nghệ thuật nhưng không thoải mái khi ngồi cần phải thay.
“ Thế còn cái này thì sao?” anh hỏi và chỉ vào chiế sô pha màu xanh da trời.
Dư Thiên buông tay anh ra, leo lên chiếc sô pha ngồi xuống, lăn lộn vài vòng rồi thử nhảy xuống. Tại Dã hiểu điều đó, và đưa nó về phía trước.
Bọn họ đi qua rất nhiều sô pha có hình dạng và nhan sắc khác nhau, cho dù là Dư Thiên cũng có chút lười di chuyển tiếp, cuối cùng nó đến và ngồi lên chiếc sô pha gần nhất và không chịu đứng lên.
Đây là một ghế sô pha màu vàng cam, chiếc sô pha rất êm ái khi ngồi xuống sẽ lún xuống, bên cạnh có cái sô pha đơn một lớn một nhỏ, hình dáng giống quả bí đỏ bị rỗng ruột.
Tại Dã : “ Tạo hình này xấu quá.”
Miệng tuy răng nói vậy nhưng lại không đuổi đứa nhỏ lười biếng kia xuống, ngược lại chính mình ngồi thử, thử xong anh giống không tình nguyện mà gọi nhân viên bán hàng nói: “ Lấy cho tôi một bộ mới như này.”
Hai cha con đi dạo quanh trung tâm thương mại, cuối cùng mua một đống gia cụ màu sắc sặc sỡ. Mỗi một lần, biểu tình của Tại Dã không phải thực muốn mua. Tính ra anh đang đứng ở cái tuổi cảm thấy đen trắng thực ngầu, đối với màu sắc rực rỡ đồ vật không thế nào yêu thích.
Nhưng con gái anh nhìn thấy màu sắc xinh đẹp đồ vật lền nằm lên, bò lên, dùng lười nhác động tác nói ra mong muốn của chính mình.
Trong một tuần này, Tại Dã cố ý hỏi bạn học nữ cùng lớp về quan hệ cha con. Tuy rằng các bạn nữ đều thấy gần đây anh có chút kì lạ nhưng trên cơ bản họ đều trả lời câu hỏi.
Trong đó, có một người là bạn gái của anh em tốt của anh, rất phản nghịch, hút thuốc uống rượu yêu sớm. Lúc trước Tại Dã không cảm thấy có vấn đề gì, hiện tại anh thấy có vấn đề rất lớn, vì thế còn cố tình hỏi quan hệ của cô và ba cô như thế nào.
Bạn nữ kia trả lời làm Tại Dã ấn tượng sâu nhất.
Nói tới vì sao không thích ba, một bạn nữ nói: “ Ba mình quá ích kỷ và tự cho mình là đúng, đôi khi ông ấy mua đồ vật cho mình nhưng không bao giờ hỏi ý mình, ông cảm thấy cái gì thích hợp liền mua, chưa bao giờ hỏi mình muốn gì.”
Cho nên, dù anh cảm thấy sô pha bí đỏ rất xấu, bàn ăn màu cam thật lạ lùng, giường lớn màu hồng nhạt khó chịu nhưng cuối cùng vẫn mua.
Cảm thấy mình dã hi sinh rát nhiều, Tại Dã nắm lấy bả vai nho nhỏ của con gái, nói với nó một cách nghiêm túc: “ Về sau con trưởng thành không thể phản nghich.”
Anh chính là mua đồ theo ý kiến của nó.
Dư Thiên nghiêng đầu, không biết anh lại có ý nghĩ kì lạ gì đó, nhìn xem trung tâm thương mại diện tích cực lớn, Dư Thiên quyết đoán giơ tay: “ Ôm!”
Đi không nổi nữa, mệt quá.
Ôm con gái mềm như bông, Tại Dã đi xem thảm.
Không định mua nhưng là nhân viên bán hàng nói, trong nhà có trẻ con dễ bị va chạm, có trẻ thích bò lung tung ở trên mặt đất, mua thảm trải lên sẽ phòng trường hợp trẻ ngã bị thương.
Tại Dã hôm nay ở trong video Lý Tụ quay thấy bộ dạng lười đến chảy thây của nó, chơi ở đâu mệt rồi nằm luôn ở đó, lập tức thấy nhân viên bán hàng nói đúng, vì thế anh mua rất nhiều thảm. Không ngoài ý muốn, khi anh nhìn Dư Thiên chọn thảm bảy sắc cầu vòng.
Mấy đồ vật này làm người vệ sinh sạch sẽ rồi đưa đến tận nhà, Tại Dã không vội vàng trở về mà mang Dư Thiên đi chọn mua đồ dùng sinh hoạt.
Đứng ở trước kệ hàng sắc sỡ, Tại Dã có chút hoảng hốt chớp mắt.
Giống như anh đã thói quen khi mua đồ, sẽ nhìn xem có thích hợp trẻ con dùng không, còn sẽ xem hương liệu, thành phần. Nhưng mà nghĩ lại lúc con gái chưa xuất hiện anh đối với mua sắm không có gì ấn tượng.
Một phần lớn thời gian, dì giúp việc theo giờ sẽ giúp mua đồ dùng, rất nhiều thương hiệu đều mấy năm như một, chưa hề thay đổi. Chính anh không thèm để ý đến mấy chi tiết này, chỉ cần có thể dùng là được, chẳng sợ không thích đều không nói một câu,có khi thiếu cái gì đều tùy tiện tìm thay thế.
Cộng thêm không phải ngày nào anh cũng về nhà, thường xuyên nửa đêm còn ở bên ngoài lắc lư, ở quán bar suốt đêm, cùng bạn bè chơi thâu đêm không về, thi thoảng ngủ khách sạn. Ngôi nhà đó với anh mà nói cũng chỉ là nơi đặt chân, không có lý do có thể không trở về.
Một tay anh đẩy xe đẩy, một tay cầm khăn ướt trên kệ, cẩn thận đọc thông tin sản phẩm. Từ trước anh không cảm thấy mấy loại khăn ướt có gì khác nhau, nhưng bây giờ anh biết tìm mua loại nào không có cồn, đủ mềm mại, nếu không mặt bé khi lau sẽ bị đỏ.
Ngồi ở trên xe mua sắm bé gái nhỏ dịch dịch chân để Tại Dã bỏ đồ vào xe, đồ vật ngày càng nhiều, nó xê xịch ôm một túi khăn giấy lớn, ngồi ở trên đó.
Đột nhiên Tại Dã thấy một đống ghế nhỏ chất ở một góc. Cầm lên cảm nhận, thấy cũng không nặng lắm lấy 2 cái.
Bây giờ Dư Thiên đánh răng rửa mặt còn phải dẫm lên ghế mà ghế trong nhà hơi nặng, nó khó di chuyển đều là Tại Dã giúp nó dọn. Có đôi khi nó muốn lấy đồ ở ngăn tủ hay tủ lạnh cũng phải dùng ghế. Nếu có ghế nhỏ nhẹ thì cũng thuận lợi.
“ Ghế màu đỏ hay màu vàng?” Tại Dã hỏi đứa nhỏ ngồi trên xe mua sắm ngủ gà ngủ gật.
Dư Thiên nhắm mắt: “ Màu xanh.”
Tại Dã: “ Con không thể chọn một cái trên tay ba hay sao?”
Dư Thiên: “ Màu tím!”
Tại Dã: “………” càng thêm lo lắng trong tương lai con gái sẽ phản nghịch.
Mua hai xe đồ vật thanh toán xong nhờ người giúp đưa về nhà.
Tại Dã thấy trời còn sóm chuẩn bị đưa Dư Thiên đến cung thiếu nhi chơi. Anh còn nhớ rõ bạn nữ kia nói không thích ba vì khi còn nhỏ không bao giờ mang cô ra ngoài chơi.
Cho nên chẳng sợ Tại Dã không có kiên nhẫn lắm, sau khi mua sắm vẫn sắp xếp mang con đi chơi.
Cung thiếu nhi gần đó là chủ đề hải dương có một hồ bơi nhi đồng lớn đầy thú vị, anh quyết định dạy bơi cho con ở đó. Hai ngày trước, anh đọc một bài báo, trẻ con chơi ở gần hồ nước chết đuối bỏ mình. Nên anh cảm thấy cần thiết phải tập bơi cho con gái.
Tại Dã mặc quần bơi xuống nước nói với Dư Thiên đang mặc áo tắm hoa nhỏ ngồi xổm bên bờ: “ Nhảy xuống.”
Dư Thiên nhìn anh một cái, có điểm do dự nhưng vẫn nhảy xuống. Giống viên đạn đại bác rơi xuống nước, nước văng đầy mặt Tại Dã. Tóc tai Tại Dã ướt nhẹp, nước chảy xuống cả lông mi, đôi mắt anh còn chưa mở, trước tiên vớt viên đại bác sắp chìm vào trong nước vớt ra.
Tìm được một khu nước nông ít người, Tại Dã đứng ở trong nước, nửa người lô ra trên mặt nước, đồng thời dùng hai tay nâng thân đứa nhỏ làm nó nổi trên mặt nước.
Nước gợn sóng nhộn nhạo, Dư Thiên nổi trên mặt nước chậm rãi nhắm hai mắt, nhưng nhanh chóng bị tên đại ca học đường vô lương đánh thức: “ Ba bảo con bơi lội, không phải làm con ngủ, động tác nhanh lên.”
Dư Thiên có lệ mà đá chân.
“ Còn tay, làm sao mà tay không động.”
Dư Thiên lại có lệ mà vẫy tay.
“ Tay cùng chân phải đong đưa cùng nhau.”
Dư Thiên ở trong nước nhảy múa.
Tại Dã bị nước bắn đầy mặt, nếm thử 20 phút dạy bơi, cuối cùng dừng lại việc làm tổn thương nhau cùng con gái phản nghịch.
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên nghe được một bé trai ngâm mình trong nước nói với mẹ cậu :” ô ô, con đi tiểu.”
Tại Dã:”………………..” mặt anh có điểm xanh, lúc này con gái anh lười nhác nổi trên mặt nước trở nên nhanh nhẹn, xem anh như thân cây leo lên ngồi trên vai, ôm đầu anh mà súc chân, không muốn dính một giọt nước.
Thời điểm này đột nhiên trở nên thông minh.
Mang khuôn mặt này, chở con gái trên vai, im lặng không lên tiếng nhanh chóng ra khỏi hồ nước. Anh quyết định không bao giờ tới loại địa phương này nữa.
Chò bọn họ về đến nhà, căn nhà lạnh lẽo lúc trước đã thay đổi, mở cửa ra đã rực rỡ sắc màu.
Sau khi đứng ở cửa gần ba phút, Tại Dã bước vào ngôi nhà “ thay đổi hoàn toàn” này. Với vẻ mặt ủ dột, anh nhặt những túi hàng được đưa đến, chỉnh sửa đồ vật bên trong.
Vừa về đến nhà nó đã chạy vào phòng, bỏ mặc anh hoang mang cầm chiếc bát gỗ trẻ em mới mua cất vào trong bếp.
Một lúc sau, anh nghe tiếng bước chân, và đứa trẻ chạy đến. Nó di chuyển chiếc ghế nhựa màu xanh mới mua và dẫm lên đó và đặt một chiếc cốc cạnh bồn rửa.
Tại Dã ngây người khi nhìn thoáng qua, là cái cốc màu vàng mà anh đã giấu trong ngăn tủ.
Chắc là lần trước thu thập đồ vật bị nó thấy, trẻ con thích lục tung mọi thứ. Tại Dã há mồm muốn nói gì đó, liền thấy nó lại lấy cái cốc con vịt màu vàng từ túi hàng đặt ở bên cạnh cái ly của anh.
Tại Dã cũng không để ý nó đem cái cốc đó bỏ vào xe mua sắm lúc nào.
Dư Thiên vuốt mép bàn, dùng ngón tay ngắn chỉ vào hai cái cốc, một lớn một nhỏ: “Cốc màu vàng, cốc màu vàng, của ba của con.”
Tại Dã đột nhiên không nói nên lời.
Đôi mắt nó tròn và sáng, phản chiếu hình bóng anh.
Tại Dã đột nhiên ngồi xuống, không nói một lời mà ôm nó gắt gao trong ngực.