Chương 2

Hứa Thất Bạch cảm thấy nhàm chán, hắn đột nhiên hắt xì một cái.

Hứa Thất Bạch tự trêu chọc nói với hệ thống:

“Hay là có ai đó đang nhắc đến ta?”

Hứa Thất Bạch đoán không sai, đúng là có người đang nhắc đến hắn, hơn nữa khoảng cách còn rất gần.

Trần Phi Dương ngồi ở trên lầu hai, ánh mắt vừa mới đảo xuống lầu một liền bị Hứa Thất Bạch đang ngồi trước quầy bar hấp dẫn.

Trước mắt sáng ngời, hắn ngay lập tức hướng về phía Dư Tuế Thanh và Từ Lập Kiến đang ngồi ở đối diện nói:

“Hây, các ngươi nhìn đến nam sinh ngồi ở trước quầy bar dưới lầu một kia không? Chính là cái người ngồi ngay đằng trước bartender ấy. Sao lại có người có thể lớn lên bắt mắt như vậy chứ. Ta xem, bảy tám phần mười người trong quán bar này đều đang lén lút chú ý hắn đó.”

Từ Lập Kiến nhìn theo hướng mà Trần Phi Dương chỉ, thấy chính là vị tổ tông kia, bất đắc dĩ đỡ đỡ trán.

Tên ngốc Trần Phi Dương này, chẳng lẽ hắn không phát hiện ánh mắt của Dư Tuế Thanh nãy giờ vẫn luôn nhìn về phương hướng mà hắn vừa chỉ sao?

Ánh mắt kiểu này, đúng là hết thuốc chữa!

Dư Tuế Thanh bớt thời gian liếc mắt về phía Trần Phi Dương vẫn còn đang hưng phấn lảm nhảm một cái, ngay sau đó lại một lần nữa đặt tầm mắt lên người Hứa Thất Bạch.

Nam sinh mặt mày sắc bén, cương nghị trương dương.

Tướng mạo của hắn cực kỳ ưu việt, một đôi mắt phượng trong câu ngoài sắc. Khi hắn hạ mắt xuống sẽ làm người đối diện cảm thấy lạnh lẽo có khoảng cách, không dễ đến gần. Nhưng khi hắn lười biếng nhìn về phía ngươi, lại mang theo vài phần liếc mắt đưa tình ái muội không rõ.

Tâm tình của nam sinh lúc này rõ ràng rất nhẹ nhàng.

Hắn nhấp một ngụm Whiskey, ngón tay trắng nõn nhỏ dài nhẹ nhàng gõ gõ lên ly rượu đặt trên bàn, tựa hồ như vừa mới tìm được điểm thú vị trong từng tiếng gõ.

Âm nhạc trong quán bar có chút ồn ào, để nghe rõ ràng thanh âm tiếng gõ, đầu hắn hơi hơi nghiêng về phía trước, đưa lỗ tai dán sát gần ly rượu trước mặt.

Động tác có chút trẻ con này khiến cho bartender đang đứng sau quầy nhấp môi cười khẽ.

Hứa Thất Bạch bất mãn ngẩng đầu nhìn bartender đang mặc trang phục đặc trưng dán sát người trước mặt. Thanh âm lười nhác lẩm bẩm:

“Này, cười nhạo khách hàng không bị trừ tiền lương sao?”

Âm thanh của bartender khàn khàn mang theo chút từ tính câu người:

“Có thể sẽ, cho nên ta có thể mời ngươi một ly rượu coi như là nhận lỗi được không?”

Hứa Thất Bạch lười biếng nhấc lên mí mắt, liếc vị bartender có khuôn mặt khôi ngô tuấn lãng trước mặt, hé môi mỏng:

“Vị kia nhà ta không cho phép ta uống đồ do người xa lạ đưa.”

Hôm nay là ngày đầu tiên bartender đến đây làm, không biết bạn trai của Hứa Thất Bạch là ai, hắn trêu đùa:

“Nghiêm khắc như vậy sao? Chắc là sợ ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đó mà, nhưng mà ta không nói, ngươi không nói, làm sao hắn biết được?”

Hứa Thất Bạch không tiếp lời, chỉ rũ mắt chậm rì rì nhấp một ngụm Whiskey, lẳng lặng cảm nhận cảm giác nóng hổi nổ tung trong khoang miệng.

Đôi mắt hắn hơi hơi khép lại, đúng là Dư Tuế Thanh quản rất nghiêm, nhưng chính hắn cũng vui!

Huống hồ, nếu như hắn thật sự uống lên ly rượu mà bartender mời, thì chắc là chẳng cần đợi đến qua đêm, anh chàng bartender tuấn tú này sẽ chuyển ngay sang trạng thái thất nghiệp.

Hình ảnh Hứa Thất Bạch vui vẻ trò chuyện cùng với bartender hoàn toàn thu vào trong ánh mắt của Dư Tuế Thanh đang ngồi trên lầu hai, đáy mắt hắn tràn đầy u ám.