Trong tháp cao của rồng, Lasia đã ấp trứng sắp được 3 tháng rồi.
Trông thấy quả trứng càng ngày càng lớn, giờ cũng đã sắp bị nứt vỏ, Lasia cảm thấy tràn đầy năng lượng, khuôn mặt phơi phới.
Hôm nay, hắn cảm nhận được quả trứng nằm trong lòng đã động đậy một chút, vui vẻ đến mức nín thở, nhìn chăm chú vào quả trứng, từ sáng sớm đến ban đêm, cuối cùng, vỏ trứng đã vỡ rồi!
Trong kẽ hở, một chiếc móng vuốt nho nhỏ thò ra.
Tại thời điểm đấy, Lasia vẫn chưa phát hiện ra có điều gì bất thường.
Rồng con mới được sinh ra có màu xanh lơ, sau khi móng vuốt của cô bé thò ra, cô bé dừng lại nghỉ ngơi một lúc, rồi lại phá vỡ vỏ trứng ở xung quanh, nhô ra một cái đầu.
Động tác của cô bé khá là chậm chạp, cố gắng được một lúc thôi mà nghỉ ngơi cả nửa ngày, nhưng Lasia vẫn mỉm cười nhìn đứa trẻ này.
Sau đó cô bé để lộ ra cả người.
Khi mà cô bé đang từ từ lộ ra cơ thể, Lasia vẫn mỉm cười cảm thán một câu: "Haha, đúng là đứa trẻ cổ dài mà."
Tiếp đó "cổ" càng lúc càng dài, vẻ mặt của Lasia dần dần trở nên nghi ngờ.
Đợi cho tới khi con rồng dài leo ra khỏi vỏ trứng, nó nằm trên vỏ trứng, Lasia im lặng một lúc thật lâu.
Đôi mắt màu tím xinh đẹp của hắn trừng lớn.
Lasia sống lâu như vậy, chưa có việc gì là chưa từng gặp được… nhưng con rồng dài như vậy, hắn thực sự chưa từng gặp.
Thân mình dài thì không nói, không có bụng cũng khỏi bàn, nhưng ngay cả đầu, sừng rồng, râu ria, móng vuốt đều khác xa với hắn, những điều này vẫn có thể bỏ qua, quan trọng nhất là tại sao cô bé không có cánh?
Rồng không có cánh sao thì bay kiểu gì được chứ!
Lasia vô cùng lo lắng, thân hình to lớn không nhịn được mà di chuyển trong hang ổ, rồng con đang nằm nghỉ ngơi trên vỏ trứng tưởng gặp phải động đất, rơi nhẹ nhàng từ trên vỏ trứng xuống.
Lasia lập tức không dám động đậy, ngẩng đầu nhìn rồng con kỳ lạ không có cánh đang ở trước mặt, đôi mắt to lớn buồn bã nhìn về phía rồng con.
Cô bé không chỉ kỳ lạ, mà còn rất nhỏ và gầy.
Khó khăn lắm mới hồi phục trở lại, cô bé dùng bốn chiếc móng vuốt cào xuống đất, cơ thể dài cuộn tròn lại, ngẩng đầu lên.
Con nhóc cả người màu xanh lơ này đối diện với chiếc mũi của hắn, phát ra tiếng kêu nhỏ bé.
"Thiê… Thiê…"
Tiếng kêu nghe giống như vậy.
Lasia cảm thấy trong lòng tràn ngập sự yêu thương, trìu mến.
Hình dáng của rồng con đặc biệt, cũng có thể là vì nguồn gốc của cô bé đặc biệt, vậy cũng không sao cả, dù sao thì trên thế giới này chỉ còn lại hai con rồng bọn họ, hình dáng không giống nhau cũng sẽ không có con rồng khác quan tâm.
"Chào mừng con đến với thế giới này, con gái của ta."
"Ta là rồng băng Lasia, là ba của con."
Giọng nói cuốn hút vang vọng ở trong tháp.
"Ta nên đặt tên gì cho con nhỉ?"
Rồng xanh nhỏ giơ một chiếc móng vuốt của bản thân lên, lau những dịch nhờn khó chịu ở trên mặt.
Rồi phát ra tiếng kêu non nớt: "Thiê…Thiên… Th…"
Lasia dường như hiểu được: "Con đặc biệt như vậy, nên gọi bằng cái tên đặc biệt, tên của con là Thiên nhé."
Hình rồng to lớn không tiện chăm sóc đứa trẻ mới sinh này, Lasia biến trở lại thành hình người.
Người đàn ông cao ráo ngồi trên đống đá quý trong hang động, hai tay bồng bế rồng con, rồng con chỉ bằng bàn tay của hắn, cơ thể dài ngoằng, đầu dựa vào ngón cái bên trái, còn đuôi dựa vào ngón cái bên phải.
Bế cô bé lên, Lasia không còn bị vẻ ngoài kỳ lạ của cô bé thu hút sự chú ý nữa, lúc này hắn mới nhận ra ma lực trong cơ thể của cô bé cũng rất đặc biệt, cô bé là một con rồng xanh chưa từng xuất hiện, trong cơ thể tràn ngập sức sống hệ mộc.
Tháp cao của rồng đã đóng băng được ba tháng, cuối cùng cũng mở ra.
Tiếng rồng gầm dài vang vọng khắp mọi nơi, những người đang lên lớp, chế tạo dược liệu, tu luyện ma pháp, tất cả đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng rồng gầm.
Hiệu trưởng đang vừa trò chuyện vừa uống trà thảo mộc cùng Fizzik, khi hai người nghe thấy tiếng gầm, đều cười lên.
"Xem ra, rồng con đã ra khỏi vỏ rồi."
"Không biết rồng con sẽ trông như thế nào."
"Cho dù rồng con trông như thế nào, trông thấy thầy Lasia vui vẻ như vậy, tôi cũng vui mừng thay thầy ấy."
Fizzik gặp lại người thầy đã cách vài tháng không gặp của bản thân, hắn ta vô cùng giật mình.
Mấy tháng trước hắn vẫn là một thầy giáo trông không có sức sống, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với cái ôm của Thần Rồng, bây giờ khỏe mạnh y như được uống hơn trăm bình dược tề tinh thần, ngay cả sợi tóc cũng đang phát sáng, sắc đẹp cũng được tăng lên.
Fizzik nhìn vào vào lòng bàn tay khép hở được đặt ở phía trước của đến.
"Thầy, ngài đưa rồng con ra ngoài rồi hả?"
"Đúng vậy, ma lực trong cơ thể của cô bé cần phải ở gần thực vật bên ngoài."
Nếu không phải vì thế thì Lasia cũng sẽ không đưa rồng con ra ngoài sớm như vậy. Trong tháp cao của hắn đều là băng, không không thích hợp với cô bé cho lắm.
Fizzik nhìn vào lòng bàn tay đấy, dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn ta, Lasia đành mở lòng bàn tay ra cho hắn ta nhìn một cái.
Một con rồng dài màu xanh lơ, sau khi lăn lộn trong lòng bàn tay của hắn mấy vòng, thì hiện giờ đã ngủ gà ngủ gật.
Nhưng vì chợt có ánh sáng chiếu tới, cô bé ngẩng đầu lên, hai sợi râu rồng bên hai mũi rung rinh.