“Chỉ là khiến cô ấy ngủ một giấc mà thôi, Khương cô nương không cần lo lắng.” Hách Liên Thu Mục ôm Bạch Tửu nhẹ nhàng nói: “Bạch cô nương ngủ rồi, thuật pháp sẽ tự nhiên được giải, thân thể cô ấy sẽ không có gì đáng ngại.”
Nghe vậy, lúc này Khương Đường mới yên tâm.
Chuyện đệ tử mới nhập môn do Tông chủ tự mình đưa về chỉ dùng một pháp thuật nhỏ đã có thể gọi tới màn nước khổng lồ che trời lấp đất trong nháy mắt liền truyền rộng trong Tiên tông, không ít người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, người có thể khiến Tông chủ rời núi mang về đây, quả nhiên phải có kỳ tài.
Trong lúc người khác đều đang thảo luận Bạch Tửu là thiên tài, “ngụy thiên tài” Bạch Tửu này lại đang nghiên cứu một mảnh vẩy cá trong tay. Cô lại không phải vai chính, đương nhiên không có khả năng đột nhiên xuất hiện giả thiết bàn tay vàng. Rõ ràng lúc trước cô khổ luyện nhiều lần cũng không có một chút phản ứng, sao lần này có thể đột nhiên có hiệu quả lớn như vậy?
Nghĩ thế nào, cô cũng đều cảm thấy là do miếng vẩy cá này cho cô thêm thuộc tính gì đó. Sau khi tỉnh lại, cô có nghĩ tới việc tìm cá chép nhỏ trong hồ sen hỏi một chút xem chuyện là thế nào, nhưng trong chớp mắt khi cô vừa tỉnh lại, cô đã bị Khương Đường kéo đi gặp Cố Trường Tình.
Trong đại điện khí phái, Cố Trường Tình đứng trên bậc thang, bên cạnh hắn vẫn là Hách Liên Thu Mục. Giờ phút này, Cố Trường Tình nhìn hai người Bạch Tửu và Khương Đường mà nói: “Có nhiệm vụ.”
“Là nhiệm vụ gì?” Khương Đường hứng thú bừng bừng.
“Đi Giang Nam, huyện Trạch Dương.”
Khương Đường nhìn về phía Bạch Tửu, vì huyện Trạch Dương chính là quê nhà của cô. Bạch Tửu hỏi: “Vì sao phải đi huyện Trạch Dương?”
“Tìm một vật.”
Khương Đường nghe mà mất hết kiên nhẫn, “Ngươi không thể nói rõ hết trong một lần được à?”
Cố Trường Tình không nói.
Hách Liên Thu Mục không nhịn được cười cười, đứng ra nói: “Các ngươi phải đến huyện Trạch Dương tìm kiếm một thứ, theo di ngôn Tông chủ tiền nhiệm lưu lại, ở huyện Trạch Dương này cất giấu một loại vật phẩm, nếu như ma chủ sống lại, có lẽ có thể dùng vật đó để ngăn cản dã tâm xâm chiếm nhân gian này.”
Bạch Tửu hỏi: “Đó là thứ gì?”
“Không biết.” Hách Liên Thu Mục lắc đầu, “Ngoại trừ tiền nhiệm Tông chủ, không một ai biết vật phẩm kia rốt cuộc là thứ gì.”
Khương Đường bất mãn, “Ngay cả đồ vật là gì cũng không biết mà đã bắt chúng ta đi tìm, sao các người không đi tìm đi?”
Hách Liên Thu Mục nói: “Theo lời Tông chủ tiền nhiệm nói, chỉ có người mang trên mình dấu hiệu Trọng Minh Điểu mới có khả năng tìm được.”
Bạch Tửu cười, “Nói như vậy, tiền nhiệm Tông chủ còn có thể biết trước tương lai sao?”
“Tiền nhiệm Tông chủ là người có đạo hạnh cao thâm nhất trong trăm ngàn năm qua.”
“Vậy không phải vẫn là người à?”
Hách Liên Thu Mục không còn lời gì để nói.
Khương Đường nhìn Bạch Tửu, lại nhìn sang Hách Liên Thu Mục, “Các người cứ như vậy yên tâm để hai người chúng ta đi tìm đồ quan trọng vậy sao? Vạn nhất chúng ta gặp nguy hiểm thì biết làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Lúc này người nói chuyện chính là Cố Trường Tình, hắn lãnh đạm nói: “Nàng ta lợi hại, có thể bảo vệ ngươi.”
“Nàng ta” này, không thể nghi ngờ chính là nói đến Bạch Tửu.
Áp lực của Bạch Tửu có chút lớn.
Cuối cùng chuyện vẫn ấn định như vậy, Bạch Tửu và Khương Đường sáng sớm hôm sau liền xuất phát. Trước khi đi, Bạch Tửu vẫn quyết định đi từ biệt cá chép nhỏ.
Vào đêm, cô mang theo thức ăn đi tới hồ sen, ngoài dự đoán chính là, lần này cá chép nhỏ không ngoan ngoãn ở trong ao chờ cô, mà ra khỏi mặt nước, nằm lên trên bờ. Cô cho rằng hắn lại muốn tự ngược, vội vã chạy tới, lại thấy hắn chỉ là đang mở tay nằm trên mặt đất, cái đuôi cũng duỗi thẳng tắp, thân mình bất động nhắm mắt nằm trên mặt đất hít sâu. Cô nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại có nghi vấn.
“Đây là ngươi đang làm gì vậy?”
“Vợ…” Hắn mở mắt ra, thấy là Bạch Tửu liền lộ vẻ vui sướиɠ, nhưng hắn vẫn nằm bất động, thật không giống trạng thái vừa thấy cô liền hận không thể dính trên người cô lúc trước. Hắn chỉ vui vẻ nói: “Trong sách nói hấp thu linh khí nhật nguyệt có thể tăng trưởng tu vi, ta hóa thân thành người sớm một ngày, là có thể sớm một ngày cùng ngươi làm việc vui vẻ của nam nữ.”
Sắc mặt Bạch Tửu cực kỳ vi diệu, hóa ra không phải hắn ở đây phơi cá khô à.
Đôi mắt đào hoa của hắn chứa phong tình vạn chủng, vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, hắn nói với giọng mời chào: “Vợ à, mau tới đây.”
Lại nữa rồi…
Cái giọng điệu như đón khách* đó. (*ý là đón khách vào lầu xanh:))))