"Bổn tọa thích. Kẻ dính dáng tới chuyện năm xưa, bổn tọa sẽ không để một tên sống yên ổn." Tang Thanh nhếch miệng cười, nụ cười của hắn đầy nguy hiểm.
"Ngươi thương sót bọn họ à?" Hắn lại hỏi
"Ta chỉ là thấy ngươi quá ngang ngược thôi."
Vừa lên bờ, xung quanh 2 người đã bị bao vây. Tin Ma Thần thức tỉnh đã lan rộng tam giới, đây là nơi đặt vũ khí của hắn tất nhiên sẽ có mai phục.
"Hừ, một lũ nhãi con ma giới lại dám chĩa kiếm vào bổn tọa, mấy ngàn vạn năm không gặp, gan các ngươi to lên nhiều." Giọng Tang Thanh tràn đầy ngạo mạn
"Ma lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, không cần nghe hắn hù dọa. Chúng ta đại diện cho tam giới tới diệt trừ ngươi, Ma Thần đầu hàng đi!" Một viên tướng chỉ huy dõng dạc hô.
Xung quanh cả vạn quân vạn kiếm đổ vào Tang Thanh và Di Giai, hắn cười lạnh cầm kiếm, một luồng sát khí bất tận bốc lên khiến mọi thần ma run sợ, kiếm hắn quét tới đâu nơi đó liền thành tro bụi, bất quá 360 độ dồn dập không ngớt vẫn sẽ còn góc chết của hắn, chưa kể hắn chưa hồi phục ma pháp.
Một thanh giáo suýt đâm vào bả vai Tang Thanh bị gạt đi, hắn khẽ liếc phía sau.
Có người đặt tay lên vai hắn:
"
Phía sau ngươi ta sẽ lo, ngươi cứ việc giải quyết phía trước là được."Ma Thần Tang Thanh nhếch miệng, hắn quay đầu trở lại, chém gϊếŧ.
Không biết đã qua bao lâu, duy nhất còn hai người vẫn đứng. Ma Thần chống kiếm xuống đất, nhắm mắt lại. Chính là cảm giác này!
Cảm giác tàn sát tứ phương.
Gϊếŧ chóc không ngừng.
Chỉ là lần này hắn không cần phải để phòng phía sau.
Một cảnh tượng trong ký ức hắn hiện lên. Ngàn vạn năm trước hắn đấu với binh lính tam giới, trời đất đổi sắc, không gian như bị xé rách, gϊếŧ đến tay hắn không còn cảm giác...
"Này, ngươi ngủ đấy à?"
Giọng Di Giai kéo hắn trở lại, hắn nhe răng:"Không nhìn ra một cây cỏ sau khi uống máu của bổn tọa lại có thể có sức lực mạnh như vậy, không tồi."
Di Giai nhìn cái nanh nhọn nhọn của hắn, không đáp.
Hắn ôm lấy eo cô, nhảy lên lần nữa.
Lần này hắn đi tới một ngọn núi lửa, hắn nói:"Đứng yên chờ bổn tọa." Liền gieo mình xuống dòng dung nham.
Di Giai không biết hắn làm gì, chỉ cần biết hắn không tìm chết cô liền không ngăn cản. Trong lúc chờ hắn lên cô suy nghĩ một chút, có vẻ như đi theo hắn cũng không làm được gì, hay là tách ra rồi đi tìm thẻ đen? Chắc hẳn nó chỉ là rơi đâu đó trong thế giới này thôi, lúc bị kéo vào thế giới cô vẫn còn giữ nó mà. Nhất định như vậy.
Dù sao Tang Thanh này cũng không phải Tang Thanh kia, đi theo cũng không dẫn về được.
Ma Thần này đang bận trả thù đời, trông cũng khỏe mạnh rồi thôi kệ hắn đi.
Nghĩ thông suốt, cô xoay lưng bỏ đi.
Dung nham vốn sôi sùng sục từ khi Tang Thanh nhảy vào liền nguội bớt rồi hoàn toàn đông cứng. Một thời gian sau như thể đã bị hút sạch hỏa lực, nham thạch nứt vỡ dần để lộ ra dáng hình Ma Thần, giữa ấn đường hắn là ấn ký màu bạc lấp lánh, mắt hắn khẽ mở đỏ rực, hắn cử động một chút bàn tay, cười nhạt, ma khí đen đỏ dày đặc toát ra từ người hắn, nhan sắc của hắn vốn yêu nghiệt nay thêm một phần yêu dị.
Hắn bước ra, nhìn xung quanh, nhíu nhíu mày, hắn muốn mở miệng gọi, lại để ý hình tượng của mình nên thôi không gọi nữa. Hắn ngồi đợi nửa ngày cũng không thấy ai đó quay lại. Gương mặt hắn đen xì, nắm tay đập mạnh vào núi khiến ngọn núi rung chuyển ầm ầm.
Di Giai vô cùng vui vẻ bay lượn trong không trung, cỏ yêu thì cũng là yêu, biết bay lượn, cô trở về khu rừng của mình tìm kiếm thật kỹ, tấm thẻ đen vốn nhỏ lại còn màu tối, tìm kiếm quả thật không dễ dàng.
Không biết tìm kiếm bao lâu, đôi lúc cô còn có thể bắt gặp mấy con yêu quái trong rừng nói chuyện, nào thì Ma Thần đang đánh tới đâu, lại có nơi nào quy phục Ma Thần, rồi thì tên lớn mật nào nói muốn cướp sắc Ma Thần, Di Giai cảm giác như mình đang nghe bản tin thời sự.
Một lần đang tìm kiếm, cô thấy Ma Thần trong miệng chúng sinh đứng trước mặt mình, hắn nhíu mày:"Ngươi đang tìm gì vậy?"
Di Giai đáp:"Một thứ mỏng mỏng nhỏ nhỏ hình chữ nhật màu đen."
Tang Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, không tưởng tượng được cô đang tả cái gì. Hắn hừ lạnh:"Gan ngươi cũng thật lớn, chưa nói với bổn tọa một câu muốn đi liền đi."
Cô lé mắt nhìn hắn:"Gan ta có lúc nào không lớn."
Ma Thần im lặng một chút như thừa nhận, rồi lại bật cười:"Cây cỏ nhỏ, ngươi đúng là không hổ danh hút máu bổn tọa mà thành hình, ở tam giới này chỉ có mình ngươi dám đứng ngang hàng với bổn tọa. Không biết là do ngươi đơn thuần không hiểu chuyện hay là quá ngu ngốc đây?"
Cô ngoáy ngoáy tai:"Không phải nói ngươi đừng xưng bổn tọa với ta sao?"
Hăn nhướng mày, tà khí trong mắt đậm dần:"Gan quả không nhỏ. Xem ra giới tính của ngươi chọn sai rồi, tam giới này ngươi mới thật sự là anh hùng cái thế." Nói rồi hắn phất tay, trước khi Di Giai kịp kinh ngạc thì cô đã hóa thành một ngọn cỏ nằm trong tay hắn.