Chương 14: Ngươi quá ồn

Vừa chạy ra ngoài cô đã bị bao vây bởi mấy quái vật con nhỏ hơn, móng tay và hàm răng chúng hết sức cứng rắn, Di Giai phóng to đầu búa nhắm tới bọn quái vật con mà đập xuống, lập tức quái vật bị đập tan nát.

Quái vật to cũng xông khỏi nhà, lao về phía cô, cô nới dài khoảng cách, dùng cây búa đỡ đòn, khi quái vật nhảy lên chồm tới lần nữa, cô kéo dài cán búa, để đầu búa húc bay quái vật, rồi lại phóng to đầu búa bổ xuống nó, quái vật ở giữa không trung không thể chạy trốn

BÙMMMM....

Bị đập dẹp lép

Mấy con quái vật nhỏ hơn cũng điên cuồng xông tới, Di Giai chỉ đơn giản né đòn rồi đập tới lui như chơi trò đập chuột.

Giải quyết xong 1 nhóm, cô thở dài, không biết quái vật gì, giống y hệt người, không cẩn thận gϊếŧ lầm người liền mất 500.000 vàng.

Bỗng có tiếng bước chân chạy tới, Di Giai nhìn qua thấy mặt đẹp, hắn như bay tới vậy, là khinh công sao?

"Ý, xấu xí nhà ngươi cũng tiêu diệt được một nhóm à? Mau mau nhặt trong đầu chúng, có đồ vật có thể bán lấy vàng."

Di Giai nghèo túng lập tức sáng mắt, tìm tòi nhưng chỉ thấy trong đầu quái vật lớn có một cục tròn nhỏ như hòn bi, xem ra rất cứng, tối quá không thể nhìn rõ vật này màu sắc gì. Quái vật nhỏ lại không có thứ này.

"Đây là gì?"

"Xấu xí, đây là hồng thạch. Hiểu biết của ngươi cũng quá kém đi."

"Ngươi còn gọi ta như vậy ta liền đập bẹp ngươi."

Mặt đẹp nhìn mấy cái xác dẹp lép tan nát liền rùng mình. Hắn dù gϊếŧ người cũng rất thanh tao, một kiếm liền chết, xác được giữ nguyên 99.9%, chưa từng thấy xác nào bị hủy hoại như vậy

"Ta cũng đâu biết tên ngươi." hắn ương ngạnh nói

"Di Giai."

"Ta là Tang Thanh."

"Được, Tiểu Thanh."

"Ngươi nói cái gì? Có giỏi nói lại lần nữa!" Xù lông.

Sáng hôm sau, Di Giai dụi mắt, cả đêm ngủ trên mái nhà, có phần đau cổ. Tang Thanh không biết chạy đi đâu rồi, cô ngáp ngáp, hôm qua cũng không ăn nhiều nhưng hôm nay không đói, xem ra mang linh hồn vào vi diện cũng thật tiện lợi.

Xa xa, Tang Thanh rất nhanh đang dùng khinh công bay đến, hắn lừ mắt:"Ngươi là thể loại gì? Linh hồn còn ngủ?"

Di Giai bình thản dùng tay chải lại tóc:"Linh hồn cũng mệt mỏi. Ngươi đi thám thính được gì?"

Tang Thanh hướng mắt về xa xa, trầm giọng nói:"Chúng ta rơi xuống giữa núi rừng, phía bắc là thành của con người sinh sống, ở đó gọi quái vật là lang nhân, những người có sức mạnh một chút liền có thể tổ đội lại đi vào rừng gϊếŧ lang nhân, về cơ bản lang nhân giống hệt người nên rất khó phát giác, gϊếŧ được chúng mang đầu về trình lên quan lại sẽ sẽ có thưởng tiền."

"Đầu? Không phải trong đó có hồng thạch sao?"

"Đúng vậy." Tang Thanh quay đầu nhìn lại, nhăn mày:"Làm sao ngươi nhận ra lũ quái vật kia?"

"Hắn để lộ chút giấu vết, còn ngươi?"

"Ta nghe tiếng chân, cũng như người biết võ công sẽ đi nhẹ hơn người không biết võ công. Tiếng chân của ngươi đặc biệt khủng bố."

Di Giai đứng lên, sóng vai với hắn:"Bây giờ đi hướng nào đây?"

"Qua phía tây đi, ta ngửi thấy tanh đặc mùi máu."

Di Giai khóe miệng giật giật nhìn hắn:"Ngươi nghe được còn ngửi được?"

Tang Thanh đắc ý:"Gió từ hướng tây thổi tới, nồng nặc mùi tanh."

Cô không để ý tới hắn, nhảy xuống mái nhà đi về phía Tây.

Hai người đi được một quãng, Tang Thanh ồn ào không chịu được, Di giai không nhịn được cáu gắt:"Ngươi câm miệng một chút."

Tang Thanh lại vui vẻ không chút để ý:"Ta còn tưởng ngươi không biết tức giận, Giai Giai ngươi nói xem đến lúc quái vật số lẻ, chúng ta chia nhau thế nào đây?"

"Chúng ta tách ra là được, ai tìm được ổ quái nào liền của người đó."

"Ngươi vô liêm sỉ, bên này cũng là ta tìm ra!"

"Ngươi quá ồn."

"Giai Giai, ngươi xem trên cây có vết móng vuốt, chúng ta đi đúng hướng rồi."

"..."

"Giai Giai..."