8 giờ sáng, trường Nhất trung, lớp 12A1, Dư Uyển một tay chống cằm, tay kia chơi điện thoại, trên bục giảng là ông thầy Toán hăng say giảng bài, bên cạnh là Lục Cảnh như mở máy hát nói liên hồi.
- Uyển Uyển , biết không? Tôi...
- Uyển Uyển, xem kìa....
- Uyển Uyển, cái này hay lắm------
Dư Uyển không chịu nổi nữa, cô cầm lấy quyển sách Toán trên bàn đập vào mặt cậu ta. Cô gằn giọng :
- Im mồm!
Lục Cảnh bị quyển sách đập vào mặt , cậu vẫn cười hì hì, tay cầm lấy quyển sách đặt lên bàn, cậu đến gần cô :
- Đừng nóng tính vậy mà.
Cậu như nhớ tới gì đó, giọng cậu buồn rầu :
- Anh tôi hình như không thích cậu mấy.
Dư Uyển nhìn cậu.
- Anh cậu?
- Ừ, anh tôi chính là giám đốc công ty Vạn Thịnh đó, Lục Đình ! Là thiên tài trong giới kinh doanh. - Lục Cảnh vừa nói tới anh mình, mắt cậu như phát sáng, dáng vẻ sùng bái.
Dư Uyển vốn dĩ không để ý mấy nhưng khi nghe tên Vạn Thịnh, Lục Đình trong lòng cô lộp bộp. Mí mắt cô giật giật, trong lòng chửi mẹ nó một tiếng.
- Cậu lại là em trai của Lục Đình đó?!
-Đúng rồi! - Lục Cảnh nhìn cô khó tin, cậu cười nói : - Sao hả ? Không tin nổi chứ gì? Haha.
Mỗi khi cậu nói mình là em trai của Lục Đình, ai cũng đều thế cả, hai anh em rất khác nhau, một người là thiên tài , một người chỉ biết ăn chơi.
Dư Uyển im lặng nhìn cậu ta.
Cô phản ứng như thế do Lục Đình là một trong năm tên công chính trong truyện.
Mẹ nó, giờ cô mới nhớ hình như trong truyện từng đề cập Lục Đình có một người em.
Lục Cảnh thấy Dư Uyển nhìn chằm chằm cậu. Cậu chớp chớp mắt,cậu ra vẻ khoa trương nói :
- Cậu phản ứng như vậy làm gì? Chẳng lẽ cậu là fan của anh tôi, xem ở chúng ta là bạn, tôi có thể tạo cơ hội cho cậu gặp anh tôi. Nhưng mà đừng mong ước làm chị dâu tôi. Tôi khuyên cậu bỏ đi, anh tôi khó tính lắm!
Trong lòng Lục Cảnh thầm nghĩ.
Thì ra là vậy. Dư Uyển là một trong những người mến mộ anh trai cậu, vì vậy có lẽ khi gặp anh cậu, cô ấy biểu hiện phấn khích quá nên anh Đình mới có ấn tượng xấu về Uyển Uyển?
Dư Uyển táo bạo cầm quyển sách đập tiếp vào mặt cậu ta.
Ai mẹ nó muốn làm chị dâu của cậu!
- Tôi không thèm gặp anh cậu!
Trong lòng cô nhớ tới những thông tin của Lục Đình.
Lục Đình, 23 tuổi, giám đốc công ty Vạn Thịnh, cùng Dư Triệt có chút giống nhau, đều lạnh lùng, có năng lực, tuấn mỹ, giữ mình trong sạch không truyền tai tiếng gì.
Nhưng mà Dư Triệt bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp.
Còn Lục Đình...
Dư Uyển nhớ tới miêu tả trong sách.
Anh ta lạnh là từ trong ra ngoài, anh chỉ để ý chính mình, những người khác đều là rác rưởi. Đúng vậy, chính là ngạo mạn như thế. Mà anh ta lại chính là có năng lực để ngạo mạn.
Đặc biệt là anh ta yêu sạch sẽ, vì vậy mới là công duy nhất không chịu động vào thụ. Bởi vì, anh cảm thấy cậu dơ bẩn mặc dù anh có tình cảm với cậu.
- Hai người có vấn đề gì à? - Lục Cảnh tò mò thò đầu gần lại.
Xem ra suy đoán vừa nãy của cậu có vẻ không đúng.
Cậu nhạy bén cảm nhận được anh mình và Uyển Uyển không thích nhau.
- Không có gì. - Dư Uyển thản nhiên nói.
- Vậy vì sao anh tôi lại nói tôi đừng đến gần cậu? - Lục Cảnh dò hỏi.
Dư Uyển im lặng một lúc.
Cô nhớ tới nguyên chủ từng gặp Lục Đình, có lẽ từ đó mới khiến anh không thích cô. Cái ánh mắt cao ngạo, nhìn cô như một thứ dư thừa, không nên ở thế giới này. Cô nhớ lại chỉ cảm thấy đau răng.