Nhà họ Lục, Lục Cảnh bộ dáng hoảng hốt trở về nhà, cậu nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng đi lên lầu, dáng vẻ như ăn trộm.
Không biết anh trai Dư Triệt nói với bố cậu chưa?
Lục Cảnh càng nghĩ càng muốn khóc.
- Làm cái gì thế? - Một thanh âm dễ nghe nhưng vô cùng lãnh đạm vang lên.
Lục Cảnh bị giật mình, cậu suýt chút thì ngã về sau, may mắn cậu phản ứng nhanh nắm lấy lan can, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh dáng người cao lớn, mặc tây trang tinh xảo. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, nhưng anh cho người ta cảm giác áp bách quá lớn, khiến người không dám nhìn thẳng.
Tự phụ, cao ngạo, ưu nhã là những từ để miêu tả anh.
- Anh làm em giật mình - Lục Cảnh nhìn thấy anh, cậu thở phào.
Người trước mặt chính là anh trai cậu, Lục Đình.
- Lại gây chuyện? - Lục Đình nhướn mày.
- Chỉ là...- Lục Cảnh gãi đầu, cậu không biết nói sao, cậu ra vẻ đáng thương nói : - Nếu như lát bố muốn đánh em, anh có thể giúp em được không?
Lục Đình chỉ cười không nói nhưng đôi mắt rõ ràng nói : chuyện của em thì tự giải quyết đi.
- Hôm trước vừa bị bố mắng, xem ra là chưa đủ. - Lục Đình nói đến đây, anh dừng lại, nhíu mày : - Anh nghe nói là Dư đại thiếu gia đó đến gặp bố chỉ vì em dẫn em gái hắn đi quán bar ?
Lục Cảnh nghe vậy, tươi cười của cậu hơi cứng đờ.
Lục Đình thấy vậy biết là đúng rồi. Anh nói tiếp, lúc này giọng lạnh lẽo hơn :
- Tốt nhất là đừng có tới gần Dư Uyển đó. Miễn cho anh trai cô ta cho em ăn đau khổ.
Lục Đình nhíu mày, anh nhớ lại lần trước gặp vị tiểu thư Dư gia kia. Kệch cỡm, phách lối khiến người chán ghét. Còn tên Dư đại thiếu gia lại càng khiến người chán ghét hơn. Nhà họ Dư đúng là khiến người khó chịu.
Lục Đình nói xong, anh bước xuống cầu thang.
Lục Cảnh vẻ mặt không hiểu, anh cậu hình như có ác cảm với Uyển Uyển thì phải?
_______________
Nhà họ Dư, phòng Dư Uyển, lúc này cô tắm xong, mặc quần áo ngủ lên giường tay cầm điện thoại đọc truyện. Mỗi khi đọc tới đoạn ngọt ngào của nam nữ chính, Dư Uyển đều hưng phấn lăn vài vòng trên giường. Nhưng tiếng gõ cửa phá hủy hạnh phúc đọc truyện của cô.
Dư Uyển sắc mặt hơi khó chịu xuống giường, mang dép lê đi tới mở cửa.
Người đứng bên ngoài là Dư Triệt. Anh mặc quần áo ở nhà, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, anh có vẻ ôn hoà.
- Uyển Uyển, xuống ăn cơm.
Anh nói xong thì nhìn chằm chằm cô.
Thiếu nữ mặc áo ngủ lông xù xù hình dạng thỏ, màu hồng nhạt.
Trông khá đáng yêu.
Anh đột nhiên thấy mình em gái của mình còn có mặt khác, ngoại trừ kiêu căng còn có mặt thiếu nữ.
Dư Triệt hiện giờ có xúc động bế em gái mình, sau đó xoay vài vòng. Nhưng cuối cùng anh nhịn xuống, nếu anh làm thế, Uyển Uyển thể nào cũng tức giận tát anh.
Dư Triệt khó khăn lắm dời mắt nhìn sang chỗ khác.
- Biết rồi. - Dư Uyển khó chịu ra phòng, cô đi qua anh xuống tầng dưới.
Khi thiếu nữ lướt qua, Dư Triệt ngửi thấy hương thơm ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Thật muốn ôm ôm.
Dư Uyển hồn nhiên không biết Dư Triệt đang nghĩ gì.
Cô ngồi vào bàn ăn, trên bàn chỉ có cô và Dư Triệt.
- An Vũ Phong đâu? - Dư Triệt ngồi xuống, anh chợt hỏi hầu gái đứng sau.
- An thiếu gia...- Hầu gái cẩn thận nhìn Dư Uyển, rồi cô nói - Cậu ấy đã ăn rồi ạ.
Dư Triệt nhìn hầu gái phản ứng như thế, anh biết đáp án.
Xem ra em gái lại bắt nạt An Vũ Phong.
Vốn dĩ nếu lúc trước anh sẽ giáo huấn cô vài câu nhưng Dư Triệt nhìn thiếu nữ cúi đầu ăn cơm, anh không nói gì.
Khó khăn lắm em gái anh có thể nói chuyện với anh, hiện tại vẫn tránh xung đột giữa hai người đi.