“Lam tiên sinh đang ở bên trong.” Y tá dẫn Lê Viện tới cửa.
“Cảm ơn.” Lê Viện nói xong, đẩy cửa bước vào.
Không gian bên trong phòng VIP đương nhiên là cực tốt. Bệnh viện tư nhân này cũng có tiếng là đắt đỏ, được xây dựng dành cho những người có tiền mà không có chỗ tiêu.
Phòng bệnh này vô cùng đặc biệt, chỉ có những người có quan hệ tốt mới có thể vào đây. Bên trong cái gì cần có đều có, sinh sống như ở nhà cũng không thành vấn đề.
Lê Viện ngồi trên ghế cạnh mép giường, nhìn ống truyền nước trên tay Lam Y Thành. Trên trán hắn có dán băng gạc, hiển nhiên là bị thương do va chạm. Còn những nơi khác tạm thời không thấy.
Chờ một lát, y tá gõ cửa đi vào rút kim truyền dịch ra. Ngay sau đó bác sĩ bước vào, nói vài câu cần chú ý, sau đó liền đem người bệnh giao cho Lê Viện.
Lê Viện thấy hắn mãi vẫn không tỉnh, dứt khoát lấy ra điện thoại ra lướt Weibo. Hiện tại cô đã khôi phục được một chút danh tiếng, nhưng so với ban đầu vẫn còn kém xa.
“A…” Lam Y Thành phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Lê Viện ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Có chỗ nào không thoải mái sao? Muốn em gọi bác sĩ không?”
Lam Y Thành nhìn thấy cô, lúc đầu còn không có phản ứng, rất nhanh liền quay đầu sang một bên.
“Sao vậy?” Lê Viện đứng lên, khua khua tay trước mặt hắn.
“Cô không đi quản bạn trai cô, ở đây quan tâm tôi sống chết làm cái gì?” Lam Y Thành bực mình nói.
“Dù sao cũng là bạn trai cũ mấy năm, em không thể mặc kệ anh chết sống được đúng không?” Lê Viện cố ý chọc giận hắn.
“Em quyết định ở bên hắn? Vì cái gì?” Lam Y Thành có chút kích động, thời điểm ngồi dậy ảnh hưởng đến miệng vết thương, lại thống khổ mà nằm xuống.
“Không nhắc đến chuyện đó nữa. Anh cần chữa khỏi bệnh của mình trước đi. Ngoại trừ cái trán, còn nơi nào bị thương không? Hay là gọi bác sĩ vào xem?”
Lam Y Thành hít sâu một hơi.
Hắn khiến cho chính mình bình tĩnh lại.
Hiện tại chất vấn cô có ích lợi gì? Chuyện cũng đã phát sinh. Cho dù có cãi nhau một trận với cô ở đây, sự tồn tại của tên kia cũng không thể xóa bỏ.
Hắn phải nghĩ biện pháp khác mới được.
“Khát.” Ngữ khí Lam Y Thành hòa hoãn xuống một chút.
Lê Viện đi đến máy lọc nước cách đó không xa, rót một ly nước.
“Đói bụng không? Có muốn ăn món gì đó không? Thức ăn ở bệnh viện này rất tốt.”
Lam Y Thành đương nhiên biết đồ ăn của bệnh viện rất tốt. Tốt xấu gì cũng là bạn thân của hắn mở ra, tiểu tử kia có bao nhiêu bắt bẻ còn ai biết rõ hơn so với hắn?
“Không phải trong phòng có phòng bếp sao? Em không thể nấu giúp tôi một chút?”
Chỉ cần là cô làm, cho dù có khó ăn hắn cũng nhận.
“Em không ở đây lâu. Ban ngày em còn công việc, sao có thể cứ câu giờ ở đây? Em mời người giúp việc tới cho anh được không?”
“Nếu là mời người giúp việc, còn cần đến em sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi muốn bao nhiêu người giúp việc mà không có?” Lam Y Thành đen mặt.
“Lam thiếu, vậy anh muốn thế nào?” Lê Viện nhìn Lam Y Thành.
“Tôi muốn về nhà em. Em ở nhà chăm sóc tôi.” Lam Y Thành nhìn Lê Viện. “Ban ngày em đi làm, còn buổi tối có thể chăm sóc tôi rồi?”
Lê Viện nhíu mày.
Cô không vui mà nhìn Lam Y Thành: “Theo như lời anh nói, chỉ cần một cú điện thoại của anh, sẽ có không biết bao nhiêu người muốn chăm sóc anh. Một khi đã như vậy, thì giao cái vinh hạnh này cho người khác đi. Em còn có công việc, không chăm sóc anh tốt được.”
Đinh! Điện thoại vang lên.
Lê Viện nhìn thoáng qua màn hình, mày nhăn lại càng sâu. Có điều rất nhanh, cô thả lỏng biểu cảm trên mặt, nhận điện thoại xong, giọng điệu thoải mái mà nói: “Dì.”
Lam Y Thành bình chân như vại nhìn biểu cảm biến hóa của Phó Lâm Lâm.
Hắn đương nhiên biết người gọi điện thoại tới là ai. Dù sao đây cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Viện bực mình nhìn người đàn ông đối diện.
“Được rồi, em sẽ đưa anh đến nhà em. Nhưng mà, nếu anh dám quấy rầy em, em sẽ ngay lập tức ném anh về biệt thự kia. Dù sao ở đó cũng có người hầu.”
“Ok.” Lam Y Thành đạt được mục đích, hiện tại muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn. Cho dù có suy nghĩ khác trong đầu, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.