Edit: bonghoaaTrong thư phòng quanh quẩn âm thanh "Phốc phốc" da^ʍ mĩ, nam nhân gầm nhẹ thọc vào rút ra, hận không thể dùng toàn bộ sức lực thao hỏng nữ nhân dưới thân.
Lê Viện ngậm chặt ngón tay, kìm nén tiếng rên của mình. Chỉ bật ra vài tiếng hừ hừ trong miệng, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Bộ dáng lẳиɠ ɭơ hết cỡ kia của cô bị Trần Dịch Bắc nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Lần trước cô và Trần Dịch Sâm ở trong xe ngựa hoan ái, hắn ta chỉ thấy được qua loa không rõ lắm. Hiện tại toàn bộ quá trình đều được chứng kiến từ A đến Z vô cùng sống động.
Hắn ta thật sự hối hận. Mỹ nhân cực phẩm như thế, so với nữ nhân đầu gỗ Đường Ngọc Kiều thích làm bộ làm tịch kia, quả thật đẳng cấp khác nhau một trời một vực. Thế mà hắn ta lại có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc là chắp tay nhường nàng cho kẻ khác.
"Đều bắn cho nàng. Sinh cho vi phu mười tám hài tử thôi được không?" Trần Dịch Sâm gầm nhẹ một tiếng, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tử ©υиɠ Lê Viện.
"A!!" Lê Viện đã không biết chính mình cao trào bao nhiêu lần lần. Lúc này cô vô lực dựa trên người Trần Dịch Sâm. "Phu quân... Ta chết mất."
"Vi phu đã nói muốn làm nàng dục tiên dục tử. Sảng hay không sảng?"
"Sảng." Lê Viện xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của hắn. "Nhưng mà, ta thật sự chịu không nổi. Phu quân, cho ta nghỉ ngơi một chút đi?"
"Chiều nay vi phu có việc, tối lại về thao nàng. Nàng ngoan ngoãn cho ta, không được đi trêu chọc tên tiểu tử Trần Dịch Bắc. Biết chưa?" Trần Dịch Sâm cảnh cáo nói.
"Ta vẫn luôn không ra khỏi sân nửa bước, đến hôm nay mới ra ngoài hít thở không khí một chút. Còn nữa, ta là nữ nhân của chàng, cái gì mà trêu chọc nhị thúc?" Lê Viện không cao hứng phản bác.
Trần Dịch Sâm hôn lên đôi môi đỏ của cô, vừa mới phóng thích nên giọng nói của hắn có chút khàn khàn, so với ngày thường càng thêm gợi cảm.
"Ta chỉ sợ nàng quá da^ʍ phụ, nhân lúc vi phu không có mặt, để cho nam nhân khác tới cắm tiểu huyệt dâʍ đãиɠ mãi mãi đút không no kia."
"Phu quân..." Lê Viện trừng mắt nhìn hắn. "Chàng nói vớ vẩn, ta... Ta không thèm để ý tới chàng."
"Được được được, không nói nữa. Nhưng nếu như nàng thật sự dám làm như vậy, ta sẽ gϊếŧ chết tên Trần Dịch Bắc kia, sau đó dùng xích sắt trói nàng lại, để nàng làʍ t̠ìиɦ nô* của ta cả đời."
(*)
Tình nô: Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©Lê Viện rùng mình một cái.
Đúng là đại nhân vật phản diện biếи ŧɦái.
Cũng may cô thật sự không có tâm tư đi câu dẫn Trần Dịch Bắc, bằng không rất có khả năng sẽ bị hắn điên cuồng lăn lộn.
Nhưng mà, có lẽ bây giờ Trần Dịch Bắc sắp không bình tĩnh nổi nữa! Nếu bọn cô cứ đứng đây mãi không rời đi, chỉ sợ côn ŧᏂịŧ của hắn ta thật sự muốn nổ tung.
Nhịn lâu như thế xem ra cũng là người biết điều.
"Ta là của phu quân, chỉ cho phu quân cắm." Lê Viện ôm lấy cổ Trần Dịch Sâm. "Ta mệt rồi. Chàng ôm ta về phòng đi! Ta muốn được nghỉ ngơi nha."
"Xem ra nàng cần rèn luyện thân thể cho tốt. Vi phu không cao hứng lắm, thân thể của nàng luôn theo không kịp, thật mất hứng." Trần Dịch Sâm vừa trách yêu vừa bế cô lên, bàn tay xoa mông cô.
"Đừng sờ loạn." Lê Viện đấm một cái vào ngực hắn.
"Lại muốn? Quả nhiên là tiểu dâʍ đãиɠ. Nhưng mà không sao, vi phu còn nhiều thời gian, về phòng lại làm tiếp." Nói xong, Trần Dịch Sâm bước đi nhanh hơn.
Sau khi hai người rời khỏi, Trần Dịch Bắc từ phía sau kệ sách đi ra.
Hắn ta thở hổn hển, cầm lấy gậy thịt, tưởng tượng đến dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Lê Viện toát dươиɠ ѵậŧ lên xuống
"Ưʍ... Phỉ Nhi, da^ʍ phụ, ta muốn thao nàng. Nàng là của ta, nàng vốn dĩ là của ta. Ta muốn cướp nàng về, mỗi ngày đều thao nàng, ngày ngày ngậm côn ŧᏂịŧ của ta trong miệng, tiểu huyệt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ta. Thật sướиɠ a... a..."
Sau một lúc vuốt ve côn ŧᏂịŧ, một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài. Sắc mặt Trần Dịch Bắc âm u, gắt gao cắn môi dưới.
Hắn ta rời khỏi thư phòng, trở lại sân viện của mình.
"Gia..." Nha hoàn quét tước hành lễ với Trần Dịch Bắc.
Bước chân hắn ta dừng lại, nhìn nữ nhân trước mặt.
Trong nháy mắt nha hoàn cúi đầu xuống, cực kỳ giống bộ dáng của " Nguyễn Vũ Phỉ ". Vừa rồi Nguyễn Vũ Phỉ ngậm mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ của Trần Dịch Sâm chính là dáng vẻ này.
Hắn ta bắt lấy nha hoàn quét tước, kéo nàng ta vào phòng.
"Gia... Gia..."
Ngoài sân, đám người hầu tròn mắt nhìn nhau. Còn có mấy tỳ nữ nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy ghen ghét.