Chương 7: Trọng sinh không làm con rối 07

Bên này Bạch Nguyệt vừa mới biến mất sau cửa phòng y tế, mành màu trắng kia che lại khe cửa thích hợp để ẩn nấp đã bị đẩy ra. Cái đầu màu vàng lén lút thò ra từ bên trong tới cạnh cửa nhìn vài lần, xác định người đã đi rồi, lúc này mới mở cửa, nhìn cửa pha lê chỉnh chỉnh tóc, quần áo xong chuẩn bị rời đi.

Thấy dáng vẻ này của hắn, người mặc áo blouse trắng trong phòng ngồi đằng sau cái bàn đang lật xem quyển sách - thanh niên văn nhã mặt đầy khó hiểu, khép sách lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, thở dài nói: “Tiểu Lẫm, nếu anh là cô gái kia sẽ không thích em."

Ở phía đối diện, Hạ Lẫm đang nhìn gương đùa nghịch tóc, lập tức dừng động tác lại, sắc mặt giống như biến thành màu đen, quăng cho thanh niên phía sau ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Anh câm mồm đi, ai muốn anh thích!” Hắn ngừng lại một chút, cũng không biết nghĩ tới cái gì, không nhịn được cười ha ha hai tiếng, rồi sau đó nhìn thanh niên, bĩu môi, khinh thường, nhướng mày phản bác: “Còn nữa, ai nói cô ấy không thích em?!”

Hắn cũng không chờ thanh niên đáp lại, chân dài bước ra vài bước, thoạt nhìn bóng dáng thon gầy rất nhanh đã biến mất ở cửa phòng.

Lưu lại thanh niên tuấn tú, hắn nhìn ngoài cửa vài lần, miệng cười cười, lắc lắc đầu không biết có ý gì. Anh úi đầu duỗi tay mở sách trên bàn ra, một lúc lâu, từ cửa bên kia lại đột nhiên thò ra một cái đầu màu vàng. Hạ Lẫm nghi ngờ nhìn về phía thanh niên, mang theo vẻ mặt hiện lên đầy chữ " không cam lòng" đặt câu hỏi: “Sao lại nói thế?”

“....”

Thanh niên kia chính là anh họ của Hạ Lẫm: Hạ Duệ Chi, Hạ Lẫm định rời đi rồi lại quay lại chỗ đó, Hạ Duệ Chi cố gắng ngăn ý cười sắp tràn ra trong mắt, mặt đầy khí thế chính nghĩa mà duỗi tay chỉ chỉ đầu Hạ Lẫm “Nơi này……” Lại chỉ chỉ lỗ tai hắn: “Còn có chỗ này.” Anh lắc đầu: “ Là nữ sinh ngoan ngoãn đều thích thiếu niên mặc sơ mi trắng, thành tích tốt, có lễ phép, sẽ không thích ngươi rêu rao khắp nơi như thế này, mặt viết đầy hai chữ ‘ bất lương ’ .”¯_ಠ_ಠ_/¯

Hạ Lẫm vừa định phản bác, trong đầu nhớ lại vừa nãy thiếu nữ đánh giá hắn, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu nữ dừng lại ở vành tai hắn trong chốc lát, đây là cô gái đầu tiên nghiêm túc nhìn hắn như vậy, lúc ấy hắn còn tưởng rằng thiếu nữ rốt cuộc biết thưởng thức bề ngoài soái khí độc đáo của mình, cho nên trong lòng thẹn thùng lại thoáng đắc ý chờ mong. Bây giờ nghĩ lại, thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt rất bình tĩnh, một chút cũng không giống mấy nữ sinh ngày thường kích động khi thấy hắn, ngược lại hơi giống như bắt bẻ, đánh giá.

Mí mắt rũ xuống, Hạ Lẫm vươn tay, ngón tay không tự giác nhéo nhéo khuyên tai kim cương màu đen, lại gãi gãi tóc, nhìn cửa pha lê một hồi lâu, vẻ mặt của hắn lúc bắt đầu thì tràn đầy tự tin thì giờ trở nên suy sụp vì thất bại , bả vai gần như gục xuống. Trước đây hắn cảm thấy nhuộm một đầu tóc vàng, mang khuyên tai thoạt nhìn rất là phong cách, ngầu lòi, đi ra ngoài như vậy rất thoải mái. Cho nên khi bị ba hắn lấy dây lưng đánh cũng không nhuộm lại tóc, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc đánh giá của thiếu nữ, thế mà trong lòng đã giống như không thoải mái, bởi vì khi cô nghiêm túc nhìn hắn, hắn vừa lúc là một bộ dáng cô không thích.

Tuy rằng hai người cùng ban đã một năm, nhưng ngày thường cô không để ý tới hắn. Nghĩ đến nó khiến hắn nản, người theo đuổi cô nhiều như vậy, mình lại không phải đặc biệt xuất sắc, ngoài việc hay đánh nhau, ẩu đả ở ngoài, hình như không có gì đáng giá để cô thích. Hạ Lẫm cứ chốc chốc gãi đầu, trong chốc lát lại sờ sờ khuyên tai, im lặng một lúc lâu không tranh cãi với Hạ Duệ Chi, giữ một đống suy nghĩ ngổn ngang rồi rời đi.

Chỉ còn lại Hạ Duệ Chi nhìn bóng dáng hắn tấm tắc thấy lạ, trong lòng cảm khái không thôi, đây là lần đầu Hạ Lẫm đối xử nghiêm nghiêm túc với một cô gái như thế, lúc trước Hạ Lẫm ghét nhất chính là tiểu thư nũng nịu, mỗi lần tụ hội giới thượng lưu gặp được những cô gái có các khí chất khác nhau, Hạ Lẫm luôn là trưng bộ mặt không kiên nhẫn, nếu cô gái nào dám dựa vào người hắn, Hạ Lẫm còn mặc kệ người lớn trong nhà dặn dò chứ đừng nói để hắn giữ cho người đó, khiến cho sắc mặt người ta đỏ bừng, nước mắt lưng tròng mới là thái độ bình thường. Thế nên sau này khi tham gia yến hội ánh mắt các cô gái đều tự giác cách hắn rất xa.

Có thể khiến Hỗn Thế Ma Vương bỏ xuống thể diện như vậy để đi mua băng vệ sinh cho cô, có thể khiến da mặt của tên này này đỏ bừng giống như muốn chạy trốn, không nói đến cái khác, đơn giản có thể làm Hạ Lẫm rối rắm khó xử đã là rất khủng khϊếp, đây vẫn là lần đầu Hạ Duệ Chi nhìn thấy