Số tiền còn lại chỉ đủ duy trì một khoảng thời gian nữa thôi, trong thời gian này cô phải tìm việc để kiếm thêm tiền nếu không cô sẽ thành người xuyên nhanh duy nhất chết đói.Đang suy nghĩ miên man, tiếng điện thoại trong ba lô vang lên: "Quá ghê gớm….🌚😳Và đây là Folontilô!😱😱Folontilô ui… 🥶🥶👿😳một tình huống múa phải nói là cực 👿gắt!!*music🤯Thẹn thùng nhìn em quay gót đi mãi😞😞💔Anh đứng chết lặng trong mưa😭😭Dù rằng bên😊😊 em đã có ai. Nhưng nơi đây anh 🤗🤗🥱vẫn còn chờ…" có thể là mẹ Ôn gọi tới. Bạch Nguyệt lạnh nhạt, không không muốn để ý đến nhưng sau khi chuông điện thoại ngừng, một lát sau lại tiếp tục vang lên bám riết không tha.
Bạch Nguyệt nhíu mày lấy điện thoại ra, vừa định ấn cúp máy, mắt lại liếc thấy dòng chữ sáng lên trên màn hình.
"Chồng yêu yêu [ trái tim ]."
Ôn Bạch Nguyệt cũng có điện thoại di động, nhưng vì việc học cấp ba bận rộn lại cũng không có người liên lạc với cô nên cũng không hay dùng đến điện thoại. Bởi vậy nó đã tích bụi trong ký túc xá. Lần này Bạch Nguyệt thu dọn đồ đạc tìm thấy nó dự định mang nó về nhà với chút đồ không cần thiết. Nhưng khi ở trên xe lại bị tên tò mò Hạ Lẫm lấy ra sau đó hắn cứ lén lút ở một bên mân mê lúc lâu mới đỏ mặt trả điện thoại lại cho cô.
Chắc ghi chú này là Hạ Lẫm đặt.
Sau một lúc dừng lại Bạch Nguyệt ấn phím nghe.
Giọng nói nhiệt tình của Hạ Lẫm lập tức phát ra từ điện thoại hơi mang theo chút ai oán cùng với tủi thân, không vui: "Vợ! Sao giờ cậu mới bắt máy? Tớ đã gọi mấy cuộc rồi!" Dừng một chút hắn lại hỏi: "Đúng rồi, vợ! Cậu không sao chứ? !"
"Tớ sẽ bị gì được?"
Hạ Lẫm ở đầu kia điện thoại hoang mang lẩm bẩm vài câu: " Tớ cũng không biết vì sao nhưng đột nhiên thấy bồn chồn lo lắng. Vừa rồi vợ, cậu không tiếp cuộc gọi của tớ, tớ cực kỳ hoảng! Tim tớ đập nhanh như muốn chết ấy! Nhưng cậu không sao thì tớ yên tâm rồi hì hì."
Bạch Nguyệt hơi giật mình, mím mím môi: "Không có việc gì thì tớ treo đây."
"Đừng đừng đừng vợ ——" Hạ Lẫm vội vàng kêu lên. Giống như ngay thường, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng cứ muốn trêu chọc Bạch Nguyệt, hắn còn muốn nghe giọng cô nhiều hơn.
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Tớ..." Bạch Nguyệt dừng một chút mới nói: "Ăn rồi."
"Tớ còn chưa ăn đâu." Giọng Hạ Lẫm nghe qua có chút ủy khuất."Thật ra, tớ chỉ muốn ăn cơm với vợ thôi."
Bình thường thì khi hai người ở trường học ăn cơm ở căn tin. Cho dù từ trước đến nay Hạ Lẫm chưa từng đến căn tin học sinh cũng luôn vui vẻ rạo rực đi cùng Bạch Nguyệt. Thậm chí mấy ngày đầu còn đỏ mặt tía tai lấy cặp l*иg đựng cơm của Bạch Nguyệt giúp cô rửa sạch. Lý do là Bạch Nguyệt đang trong kỳ sinh lý nên không thể đυ.ng vào nước lạnh. Khi đó Hạ Lẫm chưa rửa qua cặp l*иg lần nào nên đổ gần một nửa chai nước rửa bát vào, cuối cùng không biết xối nước bao nhiêu lần mới sạch.
Nhớ tới việc này, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn đôi chút, nghe Hạ Lẫm nói chuyện không đâu vô cùng nhàm chán, như là cái gì được ăn, cái gì không được, sau khi ăn xong thì ăn hoa quả gì... còn rất nhiều chuyện vặt vãnh khác. Mấy cái chủ đề đó cũng phân tán lực chú ý của cô khiến đau đớn trên cánh tay đã vơi đi rất nhiều.
Mãi cho đến khi điện thoại ở bên tai bắt đầu nóng lên, Bạch Nguyệt muốn cúp máy liền nghe giọng điệu của Hạ Lẫm ở đầu bên kia thay đổi, thở phì phò nói: "Đồ lừa đảo."
Âm thanh phát ra từ điện thoại trùng với tiếng nói chuyện ở đằng sau.
Bạch Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại thấy người thở hổn hển còn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị không phải Hạ Lẫm thì là ai!