“Bạch Nguyệt, con về rồi à!”
Tiếng mở cửa và giọng nữ trung niên vui mừng thình lình vang lên lôi suy nghĩ Bạch Nguyệt trở lại. Cô kinh hoảng, do dự một lát xoay người kéo cửa toilet ra đối diện với người bên ngoài.
Sớm đã từ trong trí nhớ Ôn Bạch nguyệt biết được bộ dáng mẹ Ôn, nhưng đây lại là lần đầu tiên Bạch Nguyệt chân chính nhìn thấy mẹ Ôn. So với Ôn Bạch nguyệt, mẹ Ôn không xinh đẹp, nhưng cũng không xấu, đường nét trên mặt bình phàm, khí chất bình thường, thoạt nhìn giống như phụ nữ trung niên bình thường. Có thể nhận ra cha Ôn gánh gen còng lưng.
Lúc này trên tay bà xách theo một bao lớn chứa rau dưa trái cây, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt tràn đầy từ ái.
“ Mẹ biết hôm nay từ sáng sớm con đã trở về nên đi ra ngoài mua chút đồ ăn đợi lát nữa sẽ làm món ăn con thích nhất. Chắc là mệt lắm, nhanh vào phòng nghỉ một lát đi. Chờ nấu xong đồ ăn mẹ gọi con ra.”
Bạch nguyệt nhìn chằm chằm bà, thấy mẹ Ôn dịu dàng dặn dò. Trong phút chốc tim như bị cái gì đâm, chậm rãi đau đớn. Đây là mẹ Ôn “Tố chất thần kinh” trong trí nhớ Ôn Bạch nguyệt - có thể nâng niu bạn trong lòng bàn tay cũng có thể đẩy bạn đến địa ngục.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng trả lời “ Vâng ” một tiếng, về phòng của mình. Ôn Bạch nguyệt vốn không thân cận với mẹ Ôn, lúc này làm ra hành động như vậy cũng không gì lạ. Mẹ Ôn cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cười cười mang theo nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp.
Bạch nguyệt lăn lộn cả đêm không ngủ, lúc này an tĩnh lại thấy hơi mệt mỏi, thêm thái độ mẹ Ôn bây giờ cũng không có chỗ nào khiến cô cảnh giác. Bởi vậy khi về tới phòng quen thuộc, cơn buồn ngủ đã đến.
Khép lại mắt, chỉ một lát đã lâm vào ngủ say. Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mê mang đột nhiên có cảm giác bị người khác nhìn trộm. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cho nên khiến Bạch Nguyệt đang ngủ mơ thấy kinh hoảng, đột nhiên mở mắt.
—— trong tầm mắt có thể thấy mẹ Ôn đang ngồi ở mép giường, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô.
“Ôn, Bạch, Nguyệt.” mẹ Ôn mỉm cười, gằn từng chữ một gọi tên cô, giây tiếp theo thần sắc đột biến, dùng đồ vật trên tay ném lên người Bạch Nguyệt một cách hung hăng.
"Ôn, Bạch, Nguyệt.” mẹ Ôn mỉm cười, gằn từng chữ một gọi tên cô, giây tiếp theo thần sắc đột biến, dùng đồ vật trên tay ném lên người Bạch Nguyệt một cách hung hăng.
“Sao tao lại có đứa con không biết xấu hổ như mày!!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Bạch Nguyệt chỉ kịp duỗi tay, khó khăn che khuất gương mặt, có đồ cứng rắn gì cũng hung hăng nện lên cánh tay của cô. Một trận đau đớn xé rách đến, dòng máu ấm nóng từ cánh tay cô chảy xuống.