Chương 15: Trọng sinh không làm con rối 15

Bạch Nguyệt thu hồi tờ giấy, không muốn trả lời Hạ Lẫm, nhưng thấy bộ dáng không được cô trả lời thì không bỏ qua của hắn, vẫn đặt bút xuống tờ giấy ghi một chữ: Được.

…………

Mỗi tuần vào ngày nghỉ Ôn Bạch Nguyệt đều sẽ về nhà một chuyến, Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ vẫn nên về ký túc xá thu doạn đồ đạc rồi thay quần áo.

Lúc Bạch Nguyệt thu dọn đồ lãng phí một chút thời gian, hầu hết học sinh trong trường đều đã về rồi. Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, Bạch Nguyệt thấy chỗ cổng lớn có chiếc mô tô, còn có một thân mình oai phong ngồi trên xe. Cô chưa gặp qua, nhưng thoạt nhìn hình như rất thân quen với Hạ Lẫm.

“ Hi~”

Thấy hai người đi ra, có người huýt sáo ồn ào e sợ thiên hạ không loạn. Hạ Lẫm quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt thần sắc* an tĩnh đi bên cạnh, thấy có cô vẻ không phản cảm liền được nước làm tới mà thử duỗi tay thăm dò cầm tay Bạch Nguyệt. Nhận thấy cô muốn tránh, hắn nắm lấy tay càng nhanh, lòng vui vẻ rạo rực. Nhìn mặt là có thể thấy được hắn nhẹ nhàng thích ý. Hắn kéo cô đi vài bước tới trước mặt thiếu niên đang ồn ào đến lợi hại, nện một đấm trên vai hắn, cười mắng: “Nháo cái gì mà nháo! Nhanh lăn đi!”

(*) Thần sắc:sắc mặt, biểu hiện trạng thái sức khoẻ hoặc tinh thần của con người.

Thiếu niên bị hắn đánh một quyền nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không phản bác, chỉ vui cười vứt cho Hạ Lẫm một chuỗi chìa khóa: “ Được rồi! Chúng tôi cũng không ở lại làm cậu chướng mắt nữa, chờ lát nữa gặp.” Vừa nói vừa quay đầu cẩn thận đánh giá Bạch Nguyệt, thẳng đến khi Hạ Lẫm không nhịn được nữa đạp hắn một cái mới tỏ ra vô tội sờ sờ cái mũi, nâng cánh tay lên vẫy vẫy phía sau, ngồi trên xe có một vị thiếu niên khác, dẫn theo đoàn người ầm vang đi xa.

Còn lại mô màu đen, rõ ràng đã bị cải tạo qua. Thoạt nhìn xe rất cao lớn, toàn thân bị sơn thành màu đen, mặt trên thân máy dùng màu đỏ sơn vẽ chút hoa văn không biết tên, có vẻ không quá cồng kềnh nữa.

Hạ Lẫm không biết lấy ra một cái mũ bảo hiểm hồng nhạt từ nơi nào nhìn nhìn vài lần, vừa lòng đưa cho Bạch Nguyệt, dùng tay vỗ vỗ thân xe, nhếch miệng cười xấu xa nói: “Ngồi qua loại xe này chưa? Có sợ không? Nếu sợ hãi cậu có thể…… Ôm tớ.” Hắn cười ha ha hai tiếng, bên tai hơi nóng lên, mặt lại ra vẻ trấn định nhìn Bạch Nguyệt, không chịu dời đi tầm mắt của mình, giống như muốn nỗ lực để cô không thấy hắn đang ngượng ngùng.

Nghe vậy Bạch Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Lẫm một cái, trong lòng cảm khái da mặt Hạ Lẫm thật dày, lại cảm thấy tâm tư thiếu niên cực kỳ đáng yêu. Trong mắt cô cũng ẩn ẩn lộ ra vài phần ý cười.

Mắt cô cũng không phải màu nâu đậm thường thấy, mà mang theo màu trà nhạt, hoàng hôn chiếu rọi vào, khiến đôi mắt thiếu nữ ánh lên màu sắc nhợt nhạt trong suốt tựa mặt hồ, sóng nước lóng lánh. Liếc mắt một cái, hình như đã khiến cho Hạ Lẫm chết đuối ở bên trong.

Hạ Lẫm không chịu nổi cái nhìn chăm chú của thiếu nữ như vậy. Có đôi khi hắn hy vọng thiếu nữ đừng lãnh đạm, hy vọng đôi mắt cô chỉ toàn tâm toàn ý nhìn một người là hắn. Nhưng khi thiếu nữ thật sự nghiêm túc nhìn hắn, hắn lại tâm hoảng ý loạn, như không thể thừa nhận ánh mắt trong trẻo của cô, cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.

Thật quá phạm quy, Hạ Lẫm hít sâu một hơi, duỗi tay che kín đôi mắt Bạch Nguyệt.