Chương 10: Trọng sinh không làm con rối 10

Hạ Lẫm cố gắng rũ đầu xuống thật thấp, dùng sức để đầu ở trên đùi, sống không còn gì luyến tiếc. Nội tâm càng là bi phẫn không thôi, giống như người cao cao tại thượng nhưng tất cả việc hắn làm tất đều dại dột khiến người giận sôi. Nhớ lại, Hạ Lẫm không nhịn được phải che mặt lại, không nỡ nhìn thẳng. Rõ ràng mỗi lần thấy cô đều muốn mang bộ dáng tốt nhất của chính mình cho cô xem. Bây giờ vĩnh viễn để lại cho cô đều là bộ dạng mình chật vật bất kham, cứ tưởng tượng như vậy, tức khắc Hạ Lẫm trở nên nản lòng thoái chí dứt khoát bất chấp tất cả, đột ngột đứng lên từ bồn hoa bên kia, cách bồn hoa cùng Bạch Nguyệt bốn mắt nhìn nhau.Tuy rằng Bạch Nguyệt đã có dự cảm, nhưng vẫn bị con người đột nhiên đứng lên làm giật mình lùi lại một bước nhỏ, cô suy xét người trước mặt, trên mặt hắn tràn ngập dòng chữ “Sống không còn gì luyến tiếc” , thiếu niên cuối cùng không nhịn được mà cong cong khóe môi.

“ Chào cậu”

Trong một ngày cô đi vào thế giới này đã là lần thứ hai nhìn thấy Hạ Lẫm, thoạt nhìn người trước mặt vẫn là một bộ dáng lỗ mãng hấp tấp. Cái trán Hạ Lẫm đã đỏ bừng một chỗ, đầu tóc lộn xộn, còn không cẩn thận cọ một đoạn lá cây màu xanh lục, là nguyên nhân khiến người hiếm khi nhu hòa như Bạch Nguyệt lại mỉm cười. Hắn ngây ra, ánh mắt thẳng lăng ngơ ngác, nhìn qua giống như một đứa ngu đần.

Bạch Nguyệt cảm thấy hình như mình đã chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ôn Bạch Nguyệt. Cô nhìn Hạ Lẫm như vậy, lòng đã mềm mại hơn. Người trước mặt là thiếu niên có tình cảm quá mức sạch sẽ thuần túy, trong suốt giống như thủy tinh, khiến người vừa thấy đã không nhịn được mà mỉm cười phát ra từ nội tâm. Cố tình hắn luôn không biết, còn nghĩ vì mình làm ra hành động không đủ thoả đáng mà lòng ảo não. Hắn nào biết mỗi lần hai người gặp mặt, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên cũng đủ chọc người vui.

"Sao thế?” Thấy Hạ Lẫm còn đang nhìn mình đến sững sờ, Bạch Nguyệt dứt khoát đi đến trước người hắn, nhấc tay để trước mắt hắn lắc nhẹ, dù chưa lấy lại tinh thần, hắn vẫn theo bản năng bắt được tay Bạch Nguyệt, bóp một chút đã cảm giác không đúng.

Từ nhỏ Hạ Lẫm đã là đứa nhóc thô lỗ có bé gái nào lại gần cũng đều bị hắn đuổi đi. Từ lúc Hạ Lẫm mới bảy tám tuổi mẹ hắn muốn cho hắn một cái hôn chúc ngủ ngon như thường lệ đã bị Hạ Lẫm dùng lời lẽ chính đáng mà ghét bỏ. Tuy rằng lúc trước hắn có ôm Bạch Nguyệt đưa cô đến phòng y tế, nhưng đang sốt ruột thì làm sao sẽ còn chú ý tới những thứ khác. Lại nói tiếp, trừ mẹ mình xem như mười mấy năm qua lần đầu tiên Hạ Lẫm tiếp xúc với cô gái khác.