Chương 1: Trọng sinh không làm con rối 01

Bạch Nguyệt vì mùi nước sát trùng trong phòng mà tỉnh lại. Cô kéo cái khăn lông ướt trên trán xuống, đánh giá một chút xung quanh sau đó chống tay ngồi dậy, theo động tác cô đứng dậy, một kiện áo khoác nam trên người rơi xuống dưới.

Đây là áo khoác đồng phục to rộng giống như có thể bao lại cả người cô, Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ, nhìn tới chỗ cổ áo, quả nhiên có nét chữ “L” nghiêng rồng bay phượng múa. Bạch Nguyệt hơi giật mình đặt áo khoác sang bên cạnh, ngồi dậy xuống giường, đi đến chiếc rèm cửa màu trắng, vươn tay đang chuẩn bị kéo ra, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kinh thiên động địa cùng với tiếng người tức giận: “ Đồ đánh rắm!” Sau đó Bạch Nguyệt chỉ nghe được tiếng bước chân từ xa tới, “ Roẹt” một tiếng, tấm mành trước mặt Bạch Nguyệt bị kéo ra, cô và người xuất hiện ở phía sau mành bốn mắt nhìn nhau.

Người trước mắt có khuôn mặt mang theo chút ngây ngô tuấn tú, ngũ quan rất đẹp. Bạch Nguyệt không rút lại tay, dùng tư thế này hơi hơi ngẩng đầu nhìn người đó. Lông mi hắn hơi rung, mặt tràn đầy tức giận, gắt gao nhấp môi mỏng. Đại khái là hắn không nghĩ đến Bạch Nguyệt đã tỉnh lại, nhìn thấy cô hắn hơi hoảng, thật là ngoài ý muốn. Ngay sau đó hắn nhìn vào ánh mắt đánh giá của cô như chạm phải tia lửa, đột nhiên dời đi tầm mắt, run rẩy không muốn nhìn về phía Bạch Nguyệt, chỉ là độ ấm trên mặt lại là càng lúc càng tăng cao. Ánh mắt cô từ sườn mặt hắn nhìn lên trên, đến chỗ vành tai thì hơi hơi tạm dừng, tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, dừng lại nhìn quả đầu hỗn độn. Nhưng mà tạm chỉ dừng vài giây, cả người thiếu niên đã giống như bị điện giật, cuối cùng không nhịn được nhìn Bạch Nguyệt một cách hung ác, dữ tợn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Hắn nhíu mày lại, nhìn qua ánh mắt có vài phần lực áp bách, xứng với vẻ ngoài hắn, người vừa thấy chính là thiếu niên bất lương thoạt nhìn đích xác cũng hơi đáng sợ, nhưng Bạch Nguyệt lại không xem nhẹ vành tai đỏ bừng của hắn, vả đôi tay túm cái mành chặt như muốn giật đứt xuống.

Đây là Hạ Lẫm, ở trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt chỉ cần vừa nhớ tới người này lại khiến cho tâm tình cô trở nên khó hiểu, không nhịn được chua xót, lại không nhịn được muốn mỉm cười.

Bạch Nguyệt không phải là Ôn Bạch Nguyệt, cô là tới chỉ vì Ôn Bạch Nguyệt chưa hoàn thành xong tâm nguyện của mình, thiếu niên trước mắt này Hạ Lẫm, chính là thân ảnh xuất hiện thường xuyên nhất trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt, cũng là tâm nguyện quan trọng nhất một đời của cô. Nếu Ôn Bạch Nguyệt đã trả giá lớn như vậy Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.

"Hôm nay cảm ơn cậu.” Bạch Nguyệt nhấp nhấp môi, dời ánh mắt trước, xoay người đi đến mép giường.

Ngay khi Bạch Nguyệt dời ánh mắt đi, Hạ Lẫm lén thở phào một hơi, thả lỏng thân mình căng chặt, buông tay nắm mành đã tạo một nếp nhăn trên đó, nhưng vì dùng sức quá mạnh mà tay hơi cứng đờ, bên tai nghe được Bạch Nguyệt nói lời cảm tạ, Hạ Lẫm hơi ngoài ý muốn, quay đầu hé mắt nhìn Bạch Nguyệt, khóe miệng không nhịn được hơi hơi cười một chút, giây tiếp theo đã bị hắn kiệt lực kiềm chế. Trên mặt vẫn cứ là vẻ mặt khinh thường, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Biết thì tốt! Hừ!”