Chương 2: Anh cả lạnh lùng yêu tôi(1)

Tô Mộc tỉnh dậy với khuôn mặt ngơ ngác, một tay sờ cái đầu đang đau.

Một thiếu niên nhìn thấy cô tỉnh, trên khuôn mặt hiện lên một chút mừng rỡ, lên tiếng:

"Mộc Mộc, cuối cùng em đã tỉnh. Để anh gọi bác sĩ và ba mẹ vào."

Thiếu niên phấn khích rồi chạy đi mất.

Tô Mộc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là một phòng bệnh hạng sang một bệnh nhân xem ra gia cảnh nguyên chủ cũng khá giả.

Trong khi Tô Mộc đang đánh giá xung quanh thì một bác sĩ và một nhóm người bước vào, bác sĩ bước tới hỏi bệnh:

"Tô Mộc tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh, cô có thấy đau đầu không?"

"Hơi đau. Tại sao tôi lại nhập viện vậy?"

"Cô không nhớ à?"

Tô Mộc gật đầu. Thật ra cô chưa kịp xem cốt truyện nên mới tạm giả vờ mất trí nhớ để đối phó. Mà thật cô cũng không biết gì về nguyên chủ cả nên cũng không dám nói gì.

Sau một loạt kiên tra tỉ mỉ, bác sĩ thông báo cho Dương gia một tin là Dương tiểu thư bởi đầu va đập nên gây chứng mất trí nhớ tạm thời.

Người nhà nguyên chủ vội cảm ơn bác sĩ chủ trị sau đó đồng loạt xuất trước phòng của cô.

Bỗng một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt nên trông rất trẻ, gương mặt xinh đẹp không mất bởi tuổi tác, dáng người quý phái, trang phục nhìn sang trọng toát ra khí thế của một vị phu nhân nhà giàu lên tiếng mang giọng nói đau lòng:

" Mộc Mộc, mẹ là mẹ của con nè, con có nhớ mẹ không?"

Mộc Mộc lắc đầu.

Một người đàn ông trung niên với gương mặc tuấn tú, chắc là ba nguyên chủ cũng lên tiếng hỏi han con gái:

" Mộc Mộc còn ba thì sao? Có nhận ra ba không?"

Tô Mộc lại lắc đầu. Làm ai cũng thất vọng.

" Vậy còn anh thì sao? Chắc em không thể quên được anh hai chứ?"

Người thanh niên chỉ vào mình với ánh mắt mong đợi nhìn cô nhưng kết quả cũng là thất vọng. Cô bây giờ mới xem xét kĩ thanh niên vừa nãy. Phải thật công nhận cả gia đình này ai cũng đẹp cả, anh hai này khá tuấn tú giống ba nguyên chủ, nhưng gương mặt nhìn trẻ hơn và hoạt bát hơn. Tô Mộc cũng hơi tờ mò gương mặt nguyên chủ trông như thế nào. Thật ra ai cũng thích mình đẹp cả. Cô cũng hi vọng mình đẹp.

Sau khi hỏi han xong, Tô Mộc cũng có thể nghĩ ngơi.

Sau hơn 1 tuần nằm viện, Tô Mộc cũng tiếp thu được cốt truyện của thế giới này.

Nguyên chủ cũng tên giống cô là Mộc nhưng họ Dương, Dương Lăng Mộc, một cô công chúa duy nhất của nhà họ Dương có ba người con, hai trai, một gái. Cô là cô em út. năm nay 17 tuổi là học sinh lớp 11 trường cao trung Nguyên Khôi.

Vì là con gái duy nhất nên nguyên chủ được nuông chiều từ bé, mới khiến tính tình nguyên chủ trở nên kiêu căng tùy hứng. Nhưng nội tâm luôn tốt bụng, nếu không ai động chạm đến cô thì cô cũng không duyên cớ bất nạt ai cả. Cô còn có một vị hôn phu là Phó Gia Hàn đó là nam chủ.

Cứ tưởng cuộc sống nguyên chủ luôn tốt đẹp như vậy hết cuối đời. Bỗng một ngày, ba mẹ cô đón về một người con gái là chị ruột của nguyên chủ, chị em song bào thai khác trứng nên khuôn mặt khác nhau đó là Dương Thanh Nhã cũng là nữ chủ. Cuộc sống nguyên chủ trở nên thay đổi do tất cả tình yêu của tất cả mọi người đều chuyển sang chị gái. Cả vị hôn phu cũng hơi thích chị gái nên tâm lí phản nghịch của nguyên chủ nỗi dậy, hai chị em đã có một cuộc cải vả trên cầu thang nên nguyên chủ mới té ngã vào viện và Tô Mộc cô đã xuyên vào.

Sau đó, tính tình nguyên chủ càng kém bởi người nhà lại bỏ quên mình một lần nữa nên nguyên chủ càng ngày càng ghét chị gái mình hơn, gây khó khăn cho chị gái khi biết chị sống từ nhỏ ở nông thôn thiếu hiểu biết, sự mâu thuẫn càng làm mọi người thêm yêu chị gái cô hơn, ngay cả vị hôn phu cũng hủy bỏ hôn ước của cô và thay bằng chị gái. Cả gia đình lần lần lạnh tâm với cô. Sau đó nguyên chủ bị ba Dương đuổi ra khỏi nhà.

...

Lời của tác giả : Thật ra gia đình Dương gia cũng yêu thương Dương Lặng Mộc. Chẳng qua tìm được thêm một người con gái thất lạc nên họ muốn danh nhiều tình cảm hơn để bù đắp. Còn Dương Lăng Mộc đã quen với tất cả tình cảm của mọi người dành cho mình luôn đứng nhất nên khi họ quan tâm chị gái nhiều hơn mới cảm thấy họ lạnh nhạt với mình.