Chương 8

Rốt cuộc lúc trước Tô Cửu vì muốn cùng Lục Lâm Hiên yêu nhau chính là làm không ít việc xấu, ở trong trường học liền cảnh cáo không ít những người thích Lục Lâm Hiên.

Nghe nói hai người đều sắp kết hôn, thật vất vả đi đến ngày hôm nay, như vậy Tô Cửu có thể dễ dàng liền buông tay?

Chỉ sợ là muốn lạt mềm buộc chặt đi.

Nhưng mà này đó bọn họ cũng không biểu hiện ở trên mặt.

“Thanh Nham, ngươi như thế nào tới muộn như vậy, phải bị phạt ba ly nha.”

“Không thành vấn đề.” Tô Thanh Nham hào khí mà nói: “Nhung mà rượu này phải đợi một lát ta lại uống, đầu tiên cho các ngươi giới thiệu một chút, đây là tỷ tỷ của ta, Tô Cửu.”

Hắn quay đầu đối Tô Cửu nói: “Tỷ, người này là bạn tốt của ta , ngươi có thể kêu hắn là Huy Tử, người ngồi ở trên sô pha kia mấy cái đều là đồng học của ta, ngồi ở bên cạnh bọn họ chính là bạn gái của bọn họ.”

Huy Tử nói: “Tỷ tỷ hảo.”

“Ngươi hảo.”

Tô Thanh Nham mang theo Tô Cửu ngồi xuống ở trong góc, rất hào khí mà uống ba ly rượu vang đỏ.

Vừa mới bắt đầu có thể là còn bận tâm đến Tô Cửu, mấy người trẻ tuổi còn thu liễm, sau lại cồn vào người, một đám ôm microphone hát sói gào quỷ khóc.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tô Thanh Nham cũng uống không ít, gương mặt phiếm hồng, ánh mắt nhìn có chút mơ hồ.

Huy Tử một phen ôm cổ hắn nói: “Thanh Nham, ngươi nói tỷ ngươi hát một bài đi.”

“Nhưng thôi đi.” Hắn đè thấp âm thanh nói: “Tỷ của ta ngũ âm không được đầy đủ.”

Huy Tử nhìn về hướng của Tô Cửu thoáng qua, nàng hơi hơi cúi đầu, tuyệt đẹp đường cong sườn mặt, mang theo ánh sáng oánh nhuận nhàn nhạt giống như ngọc, tóc dài đen nhánh uốn xoăn tự nhiên, cả người giống như là một con hồ ly lười biếng, đẹp đến làm người khác không dời mắt ra được.

“Nghe nói tỷ của ngươi cùng Lục Lâm Hiên chia tay?”

Tô Thanh Nham hừ lạnh một tiếng nói: “Miễn nói hắn, Lục Lâm Hiên không xứng với tỷ của ta.”

“Ta đây có thể theo đuổi tỷ của ngươi được không?”

Tô Thanh Nham liền phun một ngụm rượu ra tới, giơ tay tát một cái về phía đầu của Huy Tử.

“Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi muốn làm tỷ phu của ta ? Hơn nữa ngươi so với tỷ của ta còn nhỏ năm tuổi!”

Huy Tử trên mặt một mảnh hồng , cũng không biết là do 0cồn hay là thẹn thùng, “Nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng, ngươi tỷ là có thể ôm hai lần gạch vàng, lại nói nàng lớn lên đẹp như vậy , là kiểu mà ta thích.”

Tô Thanh Nham cẩn thận quan sát liếc mắt hắn một cái, lắc đầu nói: “Tỷ của ta nói, nàng không thích hài tử miệng còn hôi sữa .”

Huy Tử: “……”



Tô Thanh Nham còn không quên lại thọc thêm một đao: “Ngươi quá xấu, tỷ của ta không thích.”

“Biến ngươi nha!”

Huy Tử đẩy ra hắn, mở ra camera di động, tuy rằng hắn không có soái như Lục Lâm Hiên, nhưng cũng không hề xấu .

Hai người động tác đưa tới người xung quanh tò mò, trong đó một mũ lưỡi trai nam sinh nói: “Huy Tử, Thanh Nham, hai người các ngươi đang nói nhỏ cái gì, chúng ta tới chơi trò chơi đi, Thanh Nham, cùng tỷ ngươi cũng kêu cùng chơi luôn.”

Tô Thanh Nham nhìn thoáng qua bàn, nói: “Rượu sợ là không đủ, ta kêu người phục vụ lại đưa thêm tới.”

Chẳng được bao lâu, cửa đã bị mở ra. Một nữ nhân đẩy cửa ra, làm phía sau nam nhân đem rượu dọn tiến vào.

Huy Tử đâm đâm cánh tay Tô Thanh Nham nói: “ngươi xem Thanh Nham, không phải này là người ngươi lần trước cứu sao?”

Tô Thanh Nham ngẩng đầu, quả nhiên nhìn đến Lâm Hề Nhược ăn mặc quần áo phục vụ, nàng ở sau đầu cột tóc, tóc mái bay bay làm nàng nhìn thực xinh đẹp và thanh thuần.

Mặt hắn lập tức trầm xuống , theo bản năng nhìn về phía Tô Cửu, nhưng mà đối phương giống như là không nhìn thấy Lâm Hề Nhược , bưng rượu vang đỏ ưu nhã mà uống .

Mà Lâm Hề Nhược cũng thấy được Tô Cửu trong phòng, nàng sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Huy Tử lập tức cảm giác được không khí xấu hổ làm người hít thở không thông.