Chương 11

Tô Thanh Nham cười ngây ngô gọi điện thoại cho Huy Tử, nghe hắn nói không thi hảo, cười hề hề xấu xa, chọc Huy Tử tức muốn hộc máu nói: “không nói , tạm biệt ! Thanh Nham sao trước kia ta không phát hiện ngươi rất xấu xa đâu.”

Nói xong Huy Tử tắt điện thoại.

Tô Thanh Nham cầm di động, cười như cái ngốc tử.

Tô Cửu liếc nhìn hắn nói: “Ngươi như vậy xấu xa là phải bị đánh.”

“Ngươi là học bá khẳng định không biết tâm tình của ta, đây là từ lúc học cao trung thi tốt nhất của ta , ba tháng trước ta còn đang suy nghĩ thi không tốt liền xuất ngoại đi du học, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên ta có thể chọn trường học, cha còn chuẩn bị làm tiệc cho ta , hắn mấy ngày nay nhìn ta, đều cười không khép được miệng .”

Thấy Tô Cửu không để ý tới hắn, hắn lại gần nói: “Tỷ, ngươi nói ta đi học y như thế nào?”

“cha không phải muốn cho ngươi học tài chính sao?” Tô Cửu hỏi.

“Tỷ ngươi hiện tại đã vào công ty, về sau công ty liền giao cho ngươi đi, ta liền ở phía sau ngươi trộn lẫn có cơm ăn là được.”

Tô Cửu nhìn chằm chằm hắn thật sâu.

Tô Thanh Nham da đầu liền tê dại, cảm giác so với khi ở trước mặt Lục Lâm Hiên còn áp lực hơn, đôi mắt kia trong trẻo phảng phất như muốn đem hắn nhìn thấu.

“Ngươi nếu thích liền đi học đi, ngươi muốn học trung y hay là Tây y?”

“Đương nhiên là trung y, trung y bác đại tinh thâm.”

Tô Cửu gật gật đầu, không có tiếp tục đề tài này.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bữa tiệc của Tô Thanh Nham là ở biệt thự vùng ngoại ô tổ chức, lúc này mời chính là bạn bè của hắn, đều là mười tám mười chín tuổi, theo ý muốn của Tô Thanh Nham, Tô cha sáng sớm liền cho mọi người chuẩn bị ở bãi cỏ phái trước biệt thự nướng BBQ .

Bầu trời hoàng hôn nhiễm một màu đỏ, bóng dáng người bị kéo thật dài, ở trên cỏ tụ tập hơn ba mươi người, từ cửa sổ nhìn xuống, rất là náo nhiệt.

“Tuổi trẻ thật tốt.”

Tô cha ôm nàng nói: “Đúng vậy, lúc này chỉ chớp mắt chúng ta liền già rồi.”

Tô mẹ nói: “Chúng ta nên đi xuống không ?”

“Chờ một chút nữa đi, chúng ta đi xuống khẳng định sẽ làm cho những hài tử không được tự nhiên.”

Tô mẹ không nói nữa, hai người dựa vào cùng nhau, nhìn phía dưới mọi người đuổi nhau đùa giỡn.

Ấm áp mà lại tự tại.

Trên mặt cỏ, Tô Thanh Nham cánh tay ôm lấy cổ Huy Tử , “Anh em, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không có tới đâu.”

Huy Tử trợn trắng mắt nói: “Tuy rằng ngươi xấu xa, nhưng ai làm chúng ta là huynh đệ, đúng rồi, như thế nào không nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi?”

“Còn chưa có tới, nghe cha ta nói công ty có chút việc, bất quá nàng lập tức liền đến.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe chạy vào biệt thự, cửa xe mở ra, mặc một thân váy tây trang Tô Cửu bước xuống xe.



Tô Thanh Nham quay đầu, một cái tát chụp ở ót bạn tốt , “Hoàn hồn!”

Huy Tử ôm đầu, “Ngươi có thể hay không nhẹ một tí, ta đều có cảm giác bị đánh não muốn chấn động.”

“Ngươi còn chưa có hết hy vọng với tỷ của ta .”

Huy Tử thẹn thùng cười.

Chưa từng gặp qua biểu hiện như vậy của hắn bao giờ Tô Thanh Nham cả người muốn run lên, liền mặc kệ hắn, chạy thẳng đi đến Tô Cửu, cười hì hì nói: “Tỷ, ngươi đã về rồi.”

“Ân, ta đi trước thay bộ quần áo rồi xuống sau.”

“Tốt.”

Tô Cửu hướng tới nam nữ tuổi trẻ xung quanh cười cười, sau đó liền lên lầu.

Huy Tử: “Còn nói ta, ngươi cũng cười đến cùng chó săn như nhau.”

Tô Thanh Nham giơ tay làm bộ muốn đánh hắn, lúc này có thật nhiều bạn học qua tới cùng nói: “Thanh Nham, vừa mới người đó chính là tỷ tỷ của ngươi đi, nàng thật xinh đẹp a.”

“Đúng vậy, cảm giác nàng làn da thật tốt, vừa mới ta đứng gần như vậy, ta cũng chưa nhìn thấy lỗ chân lông ai.”

“Ta là lần đầu tiên nhìn đến có người đem váy tây trang mặc đẹp như vậy, có thể cùng làm việc chung với tỷ tỷ của ngươi nhất định rất vui vẻ.”

Tô Thanh Nham vui ra mặt, phảng phất như những lời này đều là đang khen hắn.