Chương 10:

Mấy ngày nay, bà đã được chứng kiến khả năng của con dâu cả, đương nhiên, quan trọng nhất là bà đã nhìn thấy số tiền kiếm được.

Ba cái quần, hai cái áo, chỉ tính riêng tiền đặt cọc đã nhiều hơn tiền công đi gánh phân cả năm trời.

Vậy thì nếu như con gái nói, nhận thêm vài đơn hàng nữa, chẳng phải là kiếm tiền đến mềm tay sao?

"Ừ ừ, mẹ nghe con. Mẹ với bố con từ từ làm, chuyện của anh con thì đừng mong chờ gì. Hôm Thanh Minh, nó ghé qua nhà có một lát rồi lại đi luôn, không biết bao giờ mới về nữa."

"Vậy thì thuê người khác làm. Tiền kiếm được là để tiêu. Lần sau con về, nếu thấy bố mẹ gầy đi, con sẽ không cho chị dâu nhận việc nữa."

"Rồi rồi... con mau đi học đi."

Mẹ Từ phất tay, không muốn nói với con gái nữa.

Làm chút việc nhà mà cũng phải thuê người khác làm, chỉ có đứa con gái "mười ngón tay không dính nước mùa xuân" nhà này mới nghĩ ra được.

Dù sao con bé cũng phải đi học, lúc con bé không có nhà, bà với ông lén làm là được.

Không ngờ, Từ Nhân ngồi xổm xuống, dặn dò cháu trai:

"Đậu Đậu, con giúp cô trông chừng ông bà, nếu ông bà không ngoan thì lát con nói với cô nhé."

Cậu nhóc bị Từ Nhân mua chuộc bằng hai cái bánh quy, kẹo sữa, nghiêm mặt gật đầu đáp ứng.

Mẹ Từ: "..."

Bà luôn có cảm giác nhà này đã đổi thành con gái làm chủ, hai vợ chồng già bọn họ không còn uy nghiêm nữa.

Bà trừng mắt nhìn cháu trai: "Thằng nhóc phản bội!"

Đậu Đậu cười hì hì, trốn sau lưng Từ Nhân.

Từ Nhân dắt xe đạp, vẫy tay chào người nhà, ra sức đạp xe về phía trường học.

Lần này, ngoài phần thưởng 【 Đạp xe 15 km】, cô còn nhận được thêm một kỹ năng 【Mở khóa kỹ năng đạp xe sơ cấp, phần thưởng một bộ công cụ đạp xe 】.

Đến bãi giữ xe của trường, cô giả vờ khóa xe, khom lưng đăng nhập vào trung tâm hệ thống, xem xét cái gọi là công cụ đạp xe -

Lại là một chiếc xe đạp địa hình cùng với một bộ bản vẽ thiết kế lắp ráp hoàn chỉnh và các công cụ sửa chữa, bảo dưỡng.

Trên đường trở về phòng học, Từ Nhân như có điều suy nghĩ.

Đạp xe vài lần đã đổi được một chiếc xe đạp địa hình cùng bản thiết kế và công cụ, vậy nếu có cơ hội lái ô tô, có phải có khả năng nhận được bản thiết kế ô tô hay không?

Cô bừng tỉnh, vỗ vỗ trán mình.

Khụ, nghĩ nhiều rồi, ô tô thời buổi này quý giá biết bao nhiêu, đừng nói là lái, sờ một cái cũng khó.

Không ngờ cơn buồn ngủ lại có người đưa gối.

Cô vừa đến lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp theo sau, vỗ tay tuyên bố:

"Tiết lao động tuần này khá đặc biệt, lãnh đạo ủy ban giáo dục muốn đến dự giờ, ban lãnh đạo nhà trường quyết định đưa các em đến nông trường thực hành. Vì nông trường có nhiều công việc phức tạp, không thể để cả lớp làm cùng một loại, lát nữa lớp trưởng đến chỗ tôi nhận bảng đăng ký, các em nhanh chóng đăng ký, xem mình giỏi gì thì đăng ký cái đó."

Đồng Quế Hoa kéo Từ Nhân: "Nhanh lên, muộn là chỉ còn lại mấy việc mệt muốn chết mà chẳng được việc đâu."

"Gấp gì!"

Từ Nhân lười biếng ngáp một cái.

Lao động mà, cùng lắm chỉ nửa ngày.

Hơn nữa lại ở trong nông trường, ngoài nhổ cỏ, cuốc đất, hái rau, gánh rau thì còn có thể làm gì?

"Khác nhau nhiều đấy, năm ngoái lớp 11 lên nông trường lao động, bọn tớ đăng ký muộn bị phân lên núi khai hoang, leo núi mất nửa ngày, mệt chết đi được. Hoặc là bón phân, mùi kinh khủng. Còn có bắt sâu nữa, tớ vừa nhìn thấy sâu róm là nổi hết da gà da vịt, không thèm đi bắt sâu đâu. Lại còn có lái máy kéo nữa chứ, đúng là vô nhân tính..."

Ơ ơ ơ? Máy kéo?

Mắt Từ Nhân sáng lên, như bừng tỉnh.

Đúng rồi, ô tô thì tạm thời chưa có cách, nhưng máy kéo thì được đấy.

Cái này trong thôn có, lúc mùa vụ cô còn nhìn thấy.

Nếu tiết lao động lần này có cơ hội học lái máy kéo, đợi đến tháng bảy gặt hái, chẳng phải cô có lý do để giúp thôn lái máy kéo cày ruộng sao?

Công việc miễn phí, không ai tốt hơn cô!

Mặc dù không chắc chắn sau khi học được lái máy kéo, và lái máy kéo một quãng đường nhất định, hệ thống có cho phần thưởng tương tự hay không, nhưng nhỡ đâu có thì sao? Bỏ lỡ thì tiếc lắm!

Vì vậy, Từ Nhân còn tích cực hơn cả Đồng Quế Hoa, chạy vội đến chỗ lớp trưởng.

"Lớp trưởng, có công việc lái máy kéo cày ruộng không? Tớ đăng ký!"

Lớp trưởng: "..."

Đồng Quế Hoa chậm một bước: "..."

Trời!

Tớ tưởng cậu chạy nhanh như vậy là muốn giành làm việc nhẹ, không ngờ lại là lái máy kéo?