Chỉ thấy rõ ràng tiểu tang thi bị nàng khóa ở tủ đông không biết như thế nào chạy ra đây, lúc này đang nằm ở giữa phòng ngủ, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm trên giường, hai tay vặn vẹo quỷ dị, nằm trên mặt đất thống khổ mà giãy giụa, suy nghĩ muốn bò lên lại làm không được, hơn nữa trong miệng bởi vì tắc bóng đèn, cũng nói không ra lời, chỉ có thể tức giận mà ở kia gầm nhẹ.
Chỉ là ——
Trên người nó được bao bọc bởi rất nhiều dây leo xanh mướt, mềm mại, trông rất quen mắt.
“Mày có thấy cái dây leo này quen mắt không?” Uông Vũ Quy liếc nhìn về phía giường, thấy người tên Lục Miểu đã tỉnh lại, hình như không có gì nghiêm trọng, liền đưa mắt nhìnvề phía tiểu tang thi, rốt cuộc hiện tại tình huống của tiểu tang này càng khiến cho cô chú ý.
Hệ thống trần mặc hai giây rồi trả lời: 【 hình như là mầm đậu Hà Lan. 】
Rốt cuộc trên mặt đất còn rơi rụng mấy viên đậu Hà Lan, thật là làm người ta muốn không chú ý cũng không được.
“……”Uông Vũ Quy trầm mặc hai giây, sau đó bỗng nhiên xoay người một cái, dưới chân có gió mà đi về hướng phòng bếp.
Nằm ở trên giường và vẻ mặt đề phòng - Lục Miểu: “?”
Nằm trên mặt đất tức giận đến thẳng hừ hừ tiểu tang thi: “?”
“A!!!” Đúng lúc này, chỉ nghe được Uông Vũ Quy chạy đến phòng bếp đi hét to một tiếng, sau đó lại vội vội vàng vàng mà vọt trở về.
Đi vào phòng không nói hai lời, xách tiểu tang thi lên liền đè ở trên tường, sau đó giơ tay chính là một bộ tổ hợp quyền, động tác cực nhanh, phảng phất đều có tàn ảnh.
“Ta cho ngươi trộm ta đậu Hà Lan này!”
“Phanh phanh phanh!”
“Ta cho ngươi lãng phí này!”
“Thịch thịch thịch!”
“Ta cho ngươi đạp hư đồ này!”
“Đôn đôn đôn!”
“Ngươi mẹ nó có biết ta lột bao lâu hay không!?”
“Băng băng băng.”
Đánh tới cuối cùng Uông Vũ Quy còn khóc lên, chính là trên tay động tác một chút cũng không có dừng, một bên đánh tơi bời, một bên còn rớt nước mắt: “Ô ô ô.”
Hệ thống: 【 VL, cô khóc cái méo gì, người nên khóc không phải là nó à? Bị cô đánh cho đến nguyên hình cũng không còn! 】
Đáng tiếc Uông Vũ Quy thật sự là quá mức tức giận và đau lòng, căn bản không có nghe được hệ thống đang nói cái gì, như cũ vừa khóc vừa đánh, đau đến kia tang thi kêu to, vì thế toàn bộ trong phòng cũng chỉ dư lại tiếng “Ô ô ô”, “Phanh phanh phanh”, “Ngao ngao ngao” tuần hoàn .
Hệ thống: 【……】
Thế giới này chắc là huyền huyễn rồi, làm gì có mạt thế nào tang thi bị đánh cho đến mức như kia.
Có lẽ là bị Uông Vũ Quy trên khóc hoa lê đầy mặt dưới vẫn đánh không nương tay dọa sợ, Lục Miểu bị bịt kín mít trên giường nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cô……”
Uông Vũ Quy nghe vậy bớt thời giờ nhìn liếc mắt Lục Miểu một cái, cũng không biết có phải hay không bởi vì đánh đỏ mắt, hoặc là do Lục Miểu đánh gãy tiểu tang thi của mình nên bất mãn, tóm lại ánh mắt cực kì hung ác.
Lục Miểu chưa từng bị người khác trừng như vậy, trong lúc nhất thời lại là không biết nên tiếp tục nói chuyện với nhau như thế nào mới được.
Vẫn là hệ thống phản ứng nhanh chóng, vội vàng quát: 【 hắn có thể là dị năng giả hệ thực vật !!! 】
Đang tẩn tang thi, Uông Vũ Quy nghe vậy động tác tức khắc dừng lại, sau đó quay sang, đưa tay sửa sửa tóc mái bị loạn, động tác ôn nhu mà nhã nhặn lịch sự, đối với Lục Miểu càng là cười sáng lạn: ‘’A, anh tỉnh rồi à? Bạn tôi ơi.”
Đã tỉnh lâu rồi nhưng Lục Miểu khi Uông Vũ Quy chủ động chào hỏi , có chút bối rối trước biểu tình thay đổi nhanh chóng của cô: “…… Hả.”
“anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Uông Vũ Quy một quyền đánh tang thi đang “Ngao ngao” trên mặt đất, sau đó cười tủm tỉm mà quan tâm Lục Miểu một câu.
Lục Miểu nhìn liếc mắt một cái vết rạn Uông Vũ Quy đập ra mặt đất, trầm mặc hai giây sau lắc lắc đầu: “Không có.”
“thế thì tốt, anh đợi tôi một chút, sau đó chúng ta nói chuyện.” Uông Vũ Quy nói xong, kéo tiểu tang thi ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ thấy vừa mới tiểu tang thi giãy giụa không ngừng xả mầm đậu Hà Lan, lúc này lại bị Uông Vũ Quy nhẹ nhàng mà chặt đứt, rơi rụng đầy đất.
Lục Miểu thấy thế có chút kinh ngạc, nheo nheo mắt.
Mà Uông Vũ Quy nhanh chóng mà an trí tốt tiểu tang thi , rồi lập tức một lần nữa về tới trong phòng ngủ, chuẩn bị cùng dị năng giả mà mình hy vọng bấy lâu đàm phán một chút, xem có được lợi lộc gì không.
“Di?” Chỉ là Uông Vũ Quy lúc này mới bước vào phòng ngủ, giây tiếp theo liền có bụi gai bỗng nhiên xuất hiện, ngang dọc đan xen, phân cách Lục Miểu và cô.
“Xin lỗi, chúng ta như vậy nói đi.” Lục Miểu trong miệng nói xin lỗi, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ bình tĩnh, có vẻ cũng không cho rằng cách làm của chính mình như vậy có cái gì không đúng.
“Tuy rằng tôi là không ngại như vậy nói, nhưng có một số chuyện cũng nên nói trước ——”
“Cái gì?”
“Yên tâm đi, tôi không phải người tốt lành gì!” Uông Vũ Quy lo lắng cho mình thật vất vả mới gặp được hư hư thực thực dị năng giả hệ thực vật, cho nên vội vàng biểu lộ thái độ của mình thái độ, nói xong còn đặc biệt dùng sức mà vỗ vỗ ngực bảo đảm, sau đó nhếch lên chính mình ngón tay cái.
Lục Miểu: “……”
Hệ thống: 【…… Điên. 】
“?”Uông Vũ Quy sửng sốt hai giây sau rốt cuộc phản ứng lại đây, vội vàng ho nhẹ một tiếng, yên lặng mà đem tay giấu ở phía sau sau lưng, làm bộ chưa có chuyện gì, “Ta là nói, ta không phải cái gì người xấu, hệ thống tiên sinh có thể chứng minh.”
“Hệ thống?” Không biết có phải hay không ảo giác của Uông Vũ Quy, cô cảm thấy tại thời điểm mình nhắc đến hệ thống, tựa hồ có một tia sát ý xuất hiện, thế nhưng cái loại cảm giác này biến mất rất nhanh, nhanh đến mức cô có cảm giác mình đã cảm nhận sai.
【 Cô cứ thế nói ra à? Sẽ không sợ……】
“Sẽ không sợ hắn vì lấy tôi về, gϊếŧ cô sao?” Những lời này hệ thống không có biện pháp hỏi ra khẩu, cho dù nó biết nhà mình nguyên ký chủ không phải là người như vậy, nhưng là đối với Uông Vũ Quy mà nói, cô cũng không biết.
Cho nên kể cả là đang ở mạt thế, hành vi của Uông Vũ Quy thật sự là quá mức lớn mật, không có một chút phòng bị.
Nhưng thật ra Uông Vũ Quy một chút cũng không thấy buồn rầu: “Không có gì phaiee sợ .”
【 bởi vì cô có giá trị vũ lực cao? 】
“Không, bởi vì hắn chịu đựng không nổi.”
【? 】
Uông Vũ Quy không có trả lời nghi vấn của hệ thống, chỉ là bình tĩnh mà nhìn phía bụi gai bên kia Lục Miểu: “Anh bạn, nếu như tôi có ác ý gì với anh, thì xem anh bị heo húc chết luôn rồi, sao phải cứu làm gì?”
【…… Cô phí tâm tư ghê? 】 hệ thống phá đám.
“Tôi thề, tôi đối với ngươi không có ác ý, cho nên ——anh không cần cố chống cự nữa.”
“……” Lục Miểu không nói gì.
【 cái gì? 】 ngược lại là hệ thống có chút mờ mịt.
Uông Vũ Quy cũng bất động, liền như vậy lẳng lặng mà nhìn Lục Miểu, trong mắt tràn đầy chân thành.
Ước chừng qua hai phút, bụi gai vắt ngang Uông Vũ Quy và Lục Miểu bỗng nhiên mất đi ánh sáng, qua một lát liền khô khốc rơi xuống, vỡ thành một đống lá khô ở trên mặt đất, mà Lục Miểu vốn dĩ lạnh nhạt lúc này mặt càng thêm tái nhợt.
Uông Vũ Quy nghe được Lục Miểu hỏi: “Cô muốn cái gì?”
“Anh!”