Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Này Quá Chó

Chương 17: Phân Biệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu đội Tạ Vân căn bản không quan tâm có người theo không kịp hay không, chờ đến khi bọn họ qua được cây cầu treo thô sơ của trấn, trực tiếp chém đứt cầu treo luôn.

Bọn họ đều hiểu trong lòng, chém đứt cầu treo là vì không cho tang thi đuổi đến đây, là để càng nhiều người sống sót hơn, đây vốn là chuyện không có gì đáng trách, nhưng là một trong những người bị vứt lại, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy phẫn nộ và bi thống.

Bởi vì vứt bỏ bọn họ chính là đồng bào.

Nhóm người ở lại vốn dĩ chính là thể lực không ổn lắm, bị tang thi đuổi theo sau đã chết đến bảy tám phần, mấy người bọn họ đều là may mắn sống sót, bọn họ thật ra muốn ra khỏi trấn nhỏ, chính là con đường phía trước này tang thi thật sự là quá nhiều.

“Tôi, chúng tôi, có thể đi cùng cô được không?” Vài người có chút thấp thỏm mà nhìn về phía Uông Vũ Quy nói.

“Đi thôi.” Uông Vũ Quy không nói thêm gì, cũng không hỏi thêm gì, cứ như vậy mang theo mọi người đi tới rìa thị trấn.

Chỉ là tầm mắt Uông Vũ Quy thoáng nhìn, đột nhiên lại dừng lại, bởi vì cô phát hiện một đầu thị trấn này thình lình có cái công ty cung ứng máy móc nông nghiệp, du͙© vọиɠ làm ruộng lại lại lần nữa xông ra.

“Khu an toàn có thể làm ruộng không?” Uông Vũ Quy bỗng nhiên xoay người hỏi mấy người kia.

Mấy người làm sao mà nghĩ ra được Uông Vũ Quy sẽ đột nhiên hỏi cái này, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu bọn họ mới tôi nhìn anh anh nhìn tôi, xác nhận chính mình không có nghe lầm, lúc này mới mở miệng trả lời: “Hẳn là không thể đâu? Khu an toàn chính là nơi tấc đất tấc vàng, nào có đất trống để có thể làm ruộng? Cho dù có thể trồng, khẳng định cũng không đến lượt người thường như chúng ta.”

Uông Vũ Quy nghe vậy, tức khắc đối với nơi gọi là khu an toàn Tuy Nam không còn hứng thú nữa.

【Cô sẽ không……】 hệ thống đã có thể đoán được Uông Vũ Quy muốn làm gì rồi đấy.

Nhưng cũng may Uông Vũ Quy không có lập tức mở miệng, chỉ nhìn qua vài người ánh mắt bất an ỷ lại, bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”

“Có phải thật ra cô không định đến khu an toàn không?” Mấy người này đã trải qua việc bị vứt bỏ, thần kinh đều có chút mẫn cảm, tất nhiên đã nhận ra Uông Vũ Quy đang bất đắc dĩ.

“Ừ.”

“Vậy cô…… Đây là muốn đưa chúng tôi đi sao?”

“Có đi nữa hay không?” Uông Vũ Quy lại lười phải trả lời, chỉ nhíu mày hỏi một câu.

“Đi đi đi.” Mấy người làm gì còn dám hỏi lại, vội vàng yên lặng đi theo phía sau Uông Vũ Quy, nhìn Uông Vũ Quy mặt không biểu cảm gϊếŧ tang thi mở đường, mấy người đều đỏ đôi mắt, thậm chí còn có người nhỏ giọng khóc lên.

Đều nói nước mắt nam nhi có nhưng không dễ dàng rơi, mấy người đàn ông lớn tướng này lúc bị vứt bỏ đều không có khóc, lúc chém gϊếŧ cùng tang thi cũng không có khóc, chính là lúc này được người khác hộ ở sau người như vậy lại rốt cuộc không nhịn được.

Khu an toàn không tính là xa, nhưng cũng không gần, mọi người đi gần nửa ngày cũng mới chỉ được một phần ba lộ trình.

Chỉ là lúc này bọn họ thật ra gặp được tiểu đội Giao Long từ khu an toàn đi ra làm nhiệm vụ, đội ngũ này khác hẳn với đội ngũ của Tạ Vân, tinh binh cường tướng, vũ khí hoàn mỹ, thoạt nhìn đã biết rất không dễ chọc, là đội ngũ dị năng giả.

Hình như là trong đội ngũ có đồng đội bị lạc mất, bọn họ đi về phía bên này để tìm, lúc này mới gặp gỡ cùng mấy người Uông Vũ Quy, nếu là ngày thường, người của khu an toàn rất ít đi về hướng này, quá nghèo nàn.

Uông Vũ Quy không phải người thích bắt chuyện, cô có thể biết được những cái này hoàn toàn là bởi vì mấy người sống sót phía sau kia có người cực kỳ giỏi giao lưu, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã hỏi thăm tình hình rõ ràng, thậm chí còn nhờ được tiểu đội Giao Long đưa bọn họ đến khu an toàn.

“Ân nhân, ngài theo chúng tôi đi.” Người nọ sau khi trả tiền thù lao cho tiểu đội Giao Long, liền vội vàng nói với Uông Vũ Quy, hiển nhiên là không có ý định bỏ lại một mình Uông Vũ Quy.

Uông Vũ Quy nghe vậy lại xua tay: “Không đâu, mấy người đi đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »