Uông Vũ Quy nghe vậy cụp mắt xuống, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
【Lưu thủ tuy cô cũng thủ được, nhưng mà so với phá vây thì thật ra càng phí tinh lực hơn, rốt cuộc ai cũng không biết tang thi khi nào sẽ vọt vào, nhất định mỗi phút mỗi giây đều trong trạng thái lo lắng đề phòng, tinh thần tập trung độ cao hậu quả chính là có khả năng tang thi còn chưa tiến vào, người đã hỏng mất trước rồi. Huống chi mọi người vật tư chỉ có nhiêu đây, một khi vật tư khan hiếm, có vài người chỉ sợ sẽ trở nên khủng bố hơn cả tang thi. 】
Uông Vũ Quy nghiêm túc nghe xong những lời tàn nhẫn, ngay sau đó phi thường cảm khái mà nói lời cảm ơn với hệ thống n: “Cảm ơn mày nha, thế mà mày lại cảm thấy tao có đầu óc.”
Hệ thống: 【…… Vậy vừa rồi vì sao cô lại làm như vậy? 】
“Một loại trực giác mà thôi.”
Hệ thống có chút hạn hán lời, bởi vì nó không có cách nào phân biệt được rốt cuộc câu nào lời nào của Uông Vũ Quy là thật, câu nào lời nào là giả. Nó phát hiện càng ở chung, nó càng không hiểu nổi con người Uông Vũ Quy này.
“Tao ngủ trước một lát, mày đừng náo loạn đó.” Uông Vũ Quy không để ý tới chút tâm tư nhỏ đó của hệ thống, trực tiếp nằm lên sô pha, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tuy cô nói là ngủ một lát, nhưng rõ ràng biểu tình cũng không hề thả lỏng được bao nhiêu, đoản đao cũng đặt ngay trong tầm tay, thuận tiện để cô có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng may sau đấy cũng không phát sinh chuyện đàn tang thi đột nhiên tập kích, Uông Vũ Quy tuy không ngủ say, nhưng cũng tính là đã nghỉ ngơi được một lát.
Trời rất nhanh đã sáng rồi, khó được chính là một ngày nắng trời quang mây tạnh.
Đám tang thi kia dường như vô cùng không thích mặt trời, từng con đều theo bản năng đi đến chỗ âm u, vốn dĩ đàn tang thi đang trong thế trận bao vây, lúc này đã rơi rụng tứ phía.
Uông Vũ Quy lại xé một cái bánh mì ăn luôn, lúc này mới trở lại cái tủ đông kia tinh tế kiểm tra một hồi, một đêm qua đi, tiểu tang thi lúc trước đồng thời bị đứt hai cánh tay thế mà đã mọc ra một cái mới rồi.
Thấy Uông Vũ Quy mở tủ đông ra, tiểu tang thi lập tức lại giãy giụa, sau đó bị Uông Vũ Quy ấn ở trong tủ đông hành hung một trận, làm nó bắt buộc phải thành thật hơn.
“……” Tiểu tang thi khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể làm Uông Vũ Quy gϊếŧ luôn mình đi, đây con mẹ nó là ai vậy! Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Uông · phát rồ · Vũ Quy hoàn toàn làm lơ ánh mắt của tiểu tang thi, lại đem tủ đông khóa lại, trói cho vững chắc, sau đó —— cõng lên.
Đúng vậy, cõng lên!
Uông Vũ Quy cứ như vậy cõng cái tủ đông kia lên, sau đó xách theo đoản đao của mình ra cửa.
【Cái đkm ¥%……&*】 Hệ thống đều bị cái hành động ngàn chấm này của Uông Vũ Quy làm cho rối loạn ngôn ngữ rồi.
Uông Vũ Quy lại vẫn như cũ là bộ dáng thản nhiên tự đắc, cứ như vậy đi ra ngoài.
Những tang thi còn chưa có tan đi, vừa thấy có người sống đi ra, bản năng liền xông lên, nhưng mà mới vừa tiến lên hai bước, giống như đã cảm ứng được cái gì đó, sôi nổi quay đầu đi mất.
“Uy, có còn người sống không!?” Uông Vũ Quy lớn tiếng hô, không có ai trả lời.
Uông Vũ Quy không thèm quan tâm nữa, tự mình chậm rì rì đi theo tuyến đường chính phương hướng ra khỏi trấn, thỉnh thoảng gặp phải tang thi không có mắt, Uông Vũ Quy lại giơ tay chém xuống, ngay cả bước chân đều không hề dừng lại.
Cũng không biết có phải biểu hiện của cô làm người ta cảm thấy thập phần an toàn hay không, trong trấn vừa rồi còn không có ai trả lời bỗng nhiên chạy ra vài người, những người đó trên người dính đầy máu đen, có lẽ cũng trải qua một phen ác đấu, lúc này nhìn thấy Uông Vũ Quy, có người gần như nhịn không được mà rơi nước mắt.
Tối hôm qua tang thi vây công, rất nhiều người trong số bọn họ đều chạy ra, bọn họ chạy về phía cửa sau khi, bởi vì bên kia tang thi tương đối ít hơn, kết quả sao có thể nghĩ được vừa ra khỏi cửa liền gặp phải tiểu tang thi kia, chỉ trong phút chốc người đã chết hơn phân nửa, những người khác thật vất vả sống sót đào tẩu, lại gặp phải tang thi khác, bọn họ vốn dĩ đã không có trang bị gì, chỉ có thể cược cả mạng, phía sau lúc gặp được tiểu đội Tạ Vân, bọn họ chỉ cho là vận may tới, nào ngờ……