Chương 15: Nuôi Nó

Tiểu tang thi rống giận nhưng bởi vì cái bóng đèn nên cuối cùng nói ra chỉ có thanh âm “Ô ô ô”.

Uông Vũ Quy không để ý đến nó, chỉ dùng đoản đao đột nhiên cắm lên cánh tay của tang thi nhỏ vừa mới bị chém rớt kia một cái, sau đó đi đến bên cửa sổ, “Bang” một phát ném cánh tay nó ra ngoài.

Những tang thi vây quanh thấy thế lại không có quá nhiều phản ứng, vẫn ở bên ngoài phòng đi qua đi lại.

“Xem ra là sống mới có lực chấn nhϊếp.” Uông Vũ Quy thấy thế sờ sờ cằm.

【Cô muốn làm gì? 】 hệ thống bỗng nhiên có loại dự cảm không lành lắm.

“A? Không làm gì cả, nuôi nó thôi.”

Hệ thống: 【……】

【Như này con mẹ nó còn gọi là không làm gì cả à? Cô đã thấy qua nhân loại nào nuôi tang thi chưa!? 】

【Cậu có bệnh hả? 】

Uông Vũ Quy nhún vai, nghĩ lúc đầu tìm đến cái phòng này, hình như đã nhìn thấy qua xích chó linh tinh gì đó, vì thế lập tức đem đi kiếm xích chó, sau đó buộc lên tang thi còn chưa đủ, dường như còn sợ hãi thứ này không giữ được nó, cô lại chạy đến phòng bếp mở tủ đông đã sớm bị cướp đoạt đến trống không ra, sau đó nhét tiểu tang thi vào, lưu loát khóa lại.

Tiểu tang thi: “……”

Hệ thống: 【……】 tang thi còn chẳng phát rồ bằng cô ta nữa!

Làm xong hết thảy, Uông Vũ Quy lúc này mới đi đến cửa sau, vốn là định xem xét một chút tình huống của những người khác, cũng nói cho mọi người có thể dựa vào tiểu tang thi, tránh đi đàn tang thi bên ngoài, kết quả nào ngờ lại nhìn thấy cửa sau đã bị khóa lại.

Uông Vũ Quy không khỏi nhíu mày, cô duỗi tay thử mở cửa, nhưng không thể đẩy ra được, thậm chí cô còn nghe được bên ngoài có cả thanh âm xiềng xích.

Uông Vũ Quy không khỏi bỏ thêm chút sức lực, lần này rốt cuộc cửa đã được mở ra một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn mở ra, bởi vì Uông Vũ Quy thấy từ bên ngoài đã bị quấn lên vài vòng xiềng xích.

【Cái đuỵt! Chúng ta liều mạng cứu người, bọn họ giỏi lắm, bởi vì sợ tang thi đuổi theo, thế mà khóa nhốt chúng ta ở bên trong! Những người này rốt cuộc có còn chút lương tâm nào nữa không!? 】

Lúc trước hệ thống vốn đang cảm thấy Uông Vũ Quy nói tự mình đưa ra quyết định, không phụ trách với người khác thì hơi lạnh nhạt, nhưng mà hiện tại nó mới chân chính ý thức được người lạnh nhạt căn bản không phải Uông Vũ Quy!

Tuy Uông Vũ Quy mỗi lần nói chuyện đều không dễ nghe, nhưng mặc kệ là lúc trước cứu đứa bé kia cũng thế, hay là vừa rồi nhanh chóng lộn trở lại cứu người của tiểu đội Tạ Vân cũng vậy, cô đều không có nửa phần do dự. Nhưng đám người kia thì sao? Nói thì hay hơn hát, thời khắc mấu chốt còn không phải vứt bỏ đồng đội để chạy.

“Nhân chi thường tình.” Uông Vũ Quy tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không quá mức khổ sở, trực tiếp mạnh mẽ đạp cửa, bên ngoài xiềng xích liền bị sức trâu của cô đạp đứt.

Uông Vũ Quy đi ra ngoài nhìn thoáng qua, bọn người Tạ Vân đã sớm không còn bóng dáng, cũng không biết rốt cuộc có phá vây thành công hay không.

Ngược lại là ven đường để những đồ ăn cùng vật tư làm Uông Vũ Quy nhướng mày.

【Như này thì tính là gì? Chuộc tội sao? Tôi nhổ vào. 】 hệ thống vẫn tức giận đến hoảng.

Uông Vũ Quy thần sắc tự nhiên nhặt vài thứ kia lên, sau đó một lần nữa về lại phòng.

【Cô không đi sao? 】 hệ thống nhìn thấy Uông Vũ Quy hành động như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng ban đầu nói muốn phá vây chính là Uông Vũ Quy.

“Hừng đông rồi nói sau.” Uông Vũ Quy nói, ngồi trở lại trên sô pha trước lò sưởi trong tường, sau đó tùy tay đem đồ nhặt về ném ở một bên, lấy ra một cái bánh mì nhỏ ra cắn hai miếng.

Hệ thống nhìn Uông Vũ Quy như vậy, bỗng nhiên có cái ý niệm chạy trốn: 【Lấy thực lực của cô thật ra mặc kệ là lưu thủ hay phá vây cũng chẳng có ảnh hưởng gì đúng không? Vừa rồi cô nói như vậy, kỳ thật là bởi vì bọn họ đúng không? 】